Tô Thu Vũ không dám đối diện với Trần Uy Bằng, cô không nhìn anh mà quay mặt đi.
Nhưng anh đưa một tay sờ má cô, để cô quay sang đối diện với anh.
Cô cũng bất lực, lòng rối như tơ vò, không thích ứng được Trần Uy Bằng hiện tại:
"Trần Uy Bằng, anh hiểu lầm rồi.
Anh không yêu tôi, thứ anh yêu là máu và cơ thể của tôi"
Sự đáp lại của cô khiến anh sững sờ.
Đôi khi Tô Thu Vũ cũng nghĩ rất nhiều.
Nhưng nếu anh yêu cô, sẽ không khiến cô đau khổ.
Nhân lúc Trần Uy Bằng đang mải mê suy nghĩ, Tô Thu Vũ nhân cơ hội đó mà đẩy anh ra, cô nhanh chóng bỏ chạy.
Trần Uy Bằng chỉ trơ mắt nhìn cô chạy mất, hình bóng dần đi xa.
Anh biết mình không nên đuổi theo.
Nhiều lần anh muốn cô, cô đều phản kháng, anh lại không cam tâm cắn cô.
Khó trách cô không tin.
Mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô bỏ chạy cũng không sai.
Từ đầu đến cuối, là anh sai.
Tô Thu Vũ thoát khỏi biệt thự, cô bắt xe về nhà.
Trong lòng không thể tập trung.
Cô bắt đầu thấy sợ Trần Uy Bằng.
Về đến nhà cô đã phải đối diện với một điều khác.
Trần Lâm Kiệt chưa gì đã chờ ở cửa ra vào, cậu khoác tay nhìn cô chằm chằm khiến cô cũng không có tự tin vào nhà.
"Chị đã đi đâu?" Lúc Tiểu Lâm nghiêm túc trông cũng rất đáng sợ
"Chị...ngủ ở nhà bạn"
Trần Lâm Kiệt cười khẩy, không kiêng nể vạch trần:
"Nói dối! Trên người chị toàn mùi rượu.
Em không nghĩ chị qua đêm với Trần Cảnh Văn và chấp nhận làm kẻ phá hoại hôn nhân anh ta! Tại vì còn có mùi của chú trên người chị! Em tưởng hai người cắt đứt rồi chứ?"
Cô không biết giải thích kiểu gì.
Hôm nay Trần Lâm Kiệt sửa soạn rất tốt.
Cậu mặc áo phông, đội mũ lưỡi trai, bên hông còn đeo một cái túi.
"Em định đi đâu thế? Dễ thương quá!" Tô Thu Vũ thốt lên
"Chị không cần nịnh! Nghe nói hôm nay chị được nghỉ.
Đồ ăn sáng em đã nấu rồi để trên bàn, còn nóng đó"
Từ lúc có thằng bé này cô được chăm sóc rất tốt.
Nó đang dần trưởng thành.
"Cảm ơn em"
Trần Lâm Kiệt cả ngày hôm nay sẽ không về.
Chị Thu Vũ sức khỏe không tốt, cậu sợ chị mình lười biếng, lại gọi đồ ăn ngoài, như vậy không tốt cho sức khỏe:
"Hôm nay em sẽ đến nhà chị Cầm Đích học nấu món mới.
Chị vừa khỏe lại, không được uống rượu nữa, ngoài ra..."
"Không được đặt đồ ăn ngoài, không được dùng nước có ga, mì gói, mấy đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe.
Yên tâm, trưa nay chị sẽ ra nhà hàng" Cô cắt ngang, giống như đã sớm thuộc lời của Tiểu Lâm
"Tốt rồi! Em đi đây" Trần Lâm Kiệt nhanh chóng rời đi
Tô Thu Vũ thở dài, đều tại cô không chăm sóc tốt cho Tiểu Lâm, để thằng bé ở chỗ Cầm Đích.
Thành ra Trần Lâm Kiệt mới 7 tuổi đã học nấu ăn, hiểu đủ chuyện.
Tô Thu Vũ về phòng, chưa gì đã lăn ra giường.
Cô phát hiện gần đây mình rất lười.
Chỉ muốn ngủ.
Cô với tay tìm điện thoại nhưng...điện thoại trong túi xách, cái túi đó đang ở chỗ Trần Uy Bằng.
Cô chạy vội quá không kịp lấy.
"Chết thật!" Tô Thu Vũ vò đầu, hiện tại không phải lúc thích hợp gặp lại Trần Uy Bằng.
Phần lớn tiền và giấy tờ tùy thân đều ở trong đó.
Không còn cách nào, cô đành cắn răng đi ngủ.
Chờ đến ngày mai sẽ nhờ Từ Tuấn lấy giúp.
Nhưng khi cô tỉnh dậy đã thấy chiếc túi xách đó ở bên cạnh.
Không thiếu bất cứ đồ gì.
Nhưng sao nó lại ở đây?
Tô Thu Vũ tự chấn an mình, chắc chắn là cô đã cầm nó về.
Mặc dù biết chiếc túi không phải cô cầm về, nó cũng không thể bay về với cô.
***
Những ngày sau, Tô Thu Vũ luôn cảnh giác.
Cô thấy Trần Uy Bằng là tránh, không muốn đối diện.
Mà chính Trần Uy Bằng cũng biết cô đang tránh mình.
Anh không vội tiến lại.
Chỉ là hằng ngày cô vẫn luôn cảm thấy kì diệu:
Mỗi sáng Trịnh Nghiêm đều đưa cho cô cốc sữa nóng, buổi trưa thì đưa cô cơm hộp thịnh soạn, nhưng tất cả đều không phải của anh thư ký chuẩn bị.
Chưa từng thấy người gửi, chỉ ghi tên người nhận là Tô Thu Vũ.
Cơn mưa cản đường về nhà của cô thì sẽ có một chiếc ô bên cạnh, ghi tên cô trên đó.
Vậy nên không ai dám tự ý lấy đi.
Tô Thu Vũ không có xe riêng, sau khi tan làm cô sẽ bắt taxi về.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, trước khi tan làm Lục Trí sẽ lái xe đến chờ sẵn, tình nguyện đưa cô về.
Cô có từ chối nhưng Lục Trí cố lôi kéo, nói không nên để anh ta đi phí một chuyến.
Kết quả cô không bỏ lỡ một chuyến nào.
Tô Thu Vũ không ngừng suy nghĩ, nhất định là Trần Uy Bằng.
Anh ta làm như vậy khiến cô sợ.
Đây là muốn chứng minh bằng hành động, muốn cô biết anh thật sự yêu cô.
Tô Thu Vũ cười nhạt, cô chẳng dám tin tưởng Trần Uy Bằng nữa rồi.
***
Cho đến một hôm, trời đổ cơn mưa lớn.
Tô Thu Vũ thà dầm mưa chạy về cũng không nhận chiếc ô kia.
Trong lúc Tô Thu Vũ đang chạy mưa về nhà, một chiếc ô bỗng che trên đầu cô.
Cô dừng chân quay đầu, là Trần Uy Bằng.
Thấy cô để mình ướt chứ không chịu nhận ô, anh liền chạy ra.
Vừa hay bắt kịp cô.
Thấy Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ không có chút gì là biết ơn vì anh che mưa cho mình, thậm chí ánh mắt còn có phần căm ghét:
"Trần Uy Bằng, tôi biết mấy ngày nay là anh làm thần làm quỷ.
Anh không cần phải làm vậy.
Tôi không muốn có chút dính dáng gì với anh!"
Tô Thu Vũ nhìn thấy nét chữ ghi trên ô, cô từng làm thư ký của Trần Uy Bằng một thời gian, nét chữ không sai, là của anh.
Trần Uy Bằng khuôn mặt không biết là biểu cảm gì:
"Em có thể thử một lần mà"
"Anh đừng hiểu lầm, anh không yêu tôi.
Đừng để bị đánh lừa bởi cảm giác hiện tại.
Nói thật trước đây tôi đã từng thử"
Anh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ hiếu kì.
Rốt cuộc cô muốn thử gì?
"Tôi đã từng rất cố gắng, muốn mối quan hệ giữa chúng ta tiến xa hơn một chút.
Tuy từng làm giao dịch về thể xác, sau khi ly hôn chúng ta có thể trở thành bạn bè hay thậm chí là người thân."
Trần Uy Bằng nghe cô nói mà bị kích động, chỉ cần dùng lực một chút thì cán ô đã bị móp méo.
Anh không phủ nhận chính mình quá đáng với cô, nhưng cô không nên từ chối hiểu anh, anh chỉ muốn cô thử một chút là biết được tình cảm của anh là thật hay chỉ là hiểu lầm:
"Tô Thu Vũ, anh nói cho em biết.
Cái gọi là bạn bè và người thân của em, không đủ! Vĩnh viễn không đủ!"
Tô Thu Vũ không biết giải thích thế nào để Trần Uy Bằng hiểu, lại không biết hiện tại không giống lúc trước:
"Nếu tôi đắc tội với anh ở chỗ nào thì mong anh tha thứ.
Làm ơn đừng làm khó và ép buộc tôi nữa! Anh bây giờ chẳng khác gì Chu Triết Trạch thứ hai!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...