Trong khi đó Trần Uy Bằng đã không thể xem nổi, cô gái này vậy mà lại không sợ, còn không để tâm đến lời cảnh cáo của mình.
Nếu không phải Trần Lâm Kiệt ngăn cản, sợ rằng anh đã xông ra.
Thấy anh ta không nói gì, cô đưa ra một cái khăn tay, trong đó có gói một ít bánh quy:
"Tôi mang đồ ăn cho anh này, anh ăn thử đi"
Chính chàng trai kia cũng nhạc nhiên vì sự gan dạ của cô.
Anh ta nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Hình như vì sợ người ta không biết ăn mà cô còn đưa bánh lên miệng nhai nhai làm mẫu:
"Ăn thế này này"
Tức thì anh ta lao đến, bàn tay nhanh chóng vồ lấy một nắm bánh bỏ vào miệng.
Hành động bất ngờ dọa Tô Thu Vũ giật mình, cả người run rẩy.
Có vẻ anh ta thích bánh nên khuôn mặt cũng tươi hơn một chút, đôi mắt đã trở về màu sắc vốn có.
"Anh cần máu đúng chứ? Tôi cho anh"
Trần Uy Bằng cau mày, vậy mà cô lại muốn hiến máu nhân đạo.
"Rốt cuộc cô ta có mục đích gì? Dù đã rất sợ nhưng tại sao còn muốn nói chuyện với cậu ta?"
Chỉ thấy người kia dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, dường như là không tin tưởng.
Thấy mình nói thiếu, cô vội bổ sung:
"Nhưng không phải ngày nào cũng cho đâu nhé, nếu không tôi sẽ ngỏm vì mất máu quá nhiều mất"
Anh ta cuối cùng cũng chịu mở miệng:
"Cô không sợ tôi sao?"
Cô có chút vui mừng, trên môi nở một nụ cười hài lòng:
"Tôi biết ngay anh nói được mà.
Đúng là tôi đang rất sợ anh đấy, cả người tôi đang run lên đây này"
Cô hí hoáy tháo băng ở chân mình ra, đó là một vết răng lớn, khá là sâu:
"Tại anh mà tôi mới trở nên thế này mà"
Bỗng anh ta tiến lại gần song sắt hơn, tay lại lần nữa kéo lấy chân cô.
Cô ngã ra sàn, chân có chút đau đớn, dù sợ hãi cũng không lùi lại:
"Đừng nói là...anh ta định cắn tiếp nhé, sẽ đau lắm đấy"
Cảm giác đau đớn hôm qua như ùa về, cô nhắm chặt mắt cam chịu.
Không biết vì sao lại tiếp tục tò mò mà dấn thân xuống đây nữa.
Trần Uy Bằng đứng ở một góc đang định xem cô sẽ phản ứng thế nào, anh đang chắc mẩm cô của giây tiếp theo sẽ giẫy lên bỏ chạy.
Nhưng không, cô vẫn ở đó.
Cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, cô mở mắt ra thì thấy người kia đang liếm vết thương của cô.
"Anh...anh làm gì thế? Có phải là chó đâu mà liếm chứ?" Cô hoảng hốt đỏ mặt
Người kia nghiến răng:
"Tôi đang giúp cô đấy, cô gái"
Bỗng một con đom đóm từ cửa sổ nhỏ xíu bay vào, anh chàng ngây ngốc nhìn con đom đóm.
Thấy vậy, cô nói:
"Anh mau ước gì đó đi, mỗi con đom đóm là một điều ước đấy."
Trần Uy Bằng ngạc nhiên nhìn cô, mỗi con đom đóm là một điều ước, câu nói này lại rất quen thuộc.
Trần Lâm Kiệt quan sát một lúc cũng thấy chán nản:
"Xem ra chị ta là thấy tò mò về người bị nhốt nên mới quyết tâm tìm hiểu dù biết sẽ nguy hiểm, cái tính cách này y hệt ai đó" Cậu liếc nhìn chú mình
Trần Lâm Kiệt liền rời đi trước vì chán nản, sau đó Tô Thu Vũ cũng băng bó lại cho mình.
Cô khó khăn đứng dậy:
"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ đến thăm anh tiếp"
Rồi Tô Thu Vũ khập khiễng bước từng bước ra khỏi tầng hầm, Trần Uy Bằng biết cô sắp đi qua nên đã nhanh chóng chạy lên trước.
Nhưng chính lúc cô đang bước lên cầu thang thì trượt chân bị ngã, Trần Uy Bằng lại lần nữa xuất hiện, anh nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Tô Thu Vũ thoát khỏi một kiếp nạn nữa nhưng mà người này đã phát hiện ra cô không nghe lời.
"Cảm ơn" Cô rụt rè nói
Trần Uy Bằng nghiến răng, một tay vuốt mái tóc điển trai:
"Tô Thu Vũ, cô được lắm.
Vậy mà vẫn dám xuống tầng hầm.
Theo như hợp đồng, cô đã vi phạm điều 3, can thiệp chuyện riêng tư của đối phương.
Vậy là phải chịu phạt"
Cô không biết nói gì hơn, nếu đã bị bắt rồi chỉ đành cam chịu.
Hành động này lại khiến anh phải khựng lại tự hỏi:
"Sao cô ta không nói gì?"
Những người vợ của anh trước đây nếu gặp phải tình cảnh này sẽ xin tha hoặc là làm ầm lên đòi về nhà.
Còn cô gái này lại chỉ đứng im.
Đột nhiên trong đầu anh lại hiện lên câu hỏi: "không biết lúc cô gái này khóc lóc cầu xin trông như thế nào?"
Nghĩ kiểu gì mà anh lại quyết định bỏ qua:
"Thôi được rồi, lần đầu vi phạm.
Cô quay về ngủ đi"
Tô Thu Vũ im lặng mà khập khiễng quay về phòng, mỗi bước chân đều rất đau.
Sáng hôm sau, Tô Thu Vũ đang ngồi gọt táo thì Trần Lâm Kiệt bước xuống bếp.
"Tiểu Lâm, đêm qua đang ngủ mà em đi đâu thế?" Cô hỏi
"Tôi không quen ngủ chỗ lạ.
Mới 6 giờ sáng mà chị đã thức dậy rồi sao? Còn có nhã hứng gọt táo nữa.
Những việc thế này thường sẽ có người làm mà" Cậu liếc nhìn giúp việc đang dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn
"Chị đang rảnh mà, bọn họ đều bận rộn cả.
Tiểu Lâm muốn ăn một miếng không, ngọt lắm"
Trần Lâm Kiệt lắc đầu, lúc này Trần Uy Bằng cũng vào bếp dặn dò gì đó với mấy cô gái đang rửa bát.
Tô Thu Vũ gọt táo không cẩn thận làm đứt tay, một vết thương nhỏ xuất hiện trên ngón trỏ của cô, máu cũng bắt đầu chảy ra.
Trần Uy Bằng ngửi được mùi máu liền tiến đến chỗ cô, nét mặt là đang mất bình tĩnh.
Như không thể kiểm soát bản thân, anh nắm chặt lấy cổ tay cô giơ lên, ngón tay chảy máu đập thẳng vào mắt anh:
"Trần Uy Bằng, anh làm gì thế? Gãy tay tôi mất" Cô muốn gỡ tay đối phương ra nhưng có làm gì cũng không đủ sức
Trần Lâm Kiệt lần đầu thấy chú mình trở nên hỗn loạn, cậu nhìn chằm chằm hai người.
Đôi mắt màu đỏ của Trần Uy Bằng hiện ra khiến Tô Thu Vũ kinh sợ, cô liền câm nín không nói được gì.
Trần Uy Bằng dùng chút lí trí cuối cùng kiềm chế bản thân, anh hất tay cô ra, hai tay anh bất lực chống xuống bàn, đầu hơi cúi:
"Cô bị thương rồi, băng bó đi"
Thế rồi anh vội vã bỏ đi, sau cú sốc, cô nhìn cổ tay đã sưng đỏ của mình:
"Chỉ là một vết nhỏ thôi, anh ta có cần phải tức giận như vậy không?"
Hầu gái vội dùng khăn tay lau máu cho cô trước, có người còn mang đá để cô chườm cho vết sưng đi xuống.
Cô chỉ cảm thấy kì lạ, hôm qua chân cô đau đến mức đi lại khó khăn, vậy mà hôm nay không còn đau nữa.
Lúc bác sĩ đến thay băng thì đã thốt lên vì kinh ngạc, vết thương đã biến mất hoàn toàn:
"Không phải ông nói chân tôi cần ít nhất 1 tháng để hồi phục sao? Còn bắt ăn kiêng đủ thứ nữa" Tô Thu Vũ cũng ngạc nhiên
"Lẽ nào thiếu phu nhân còn trẻ nên vết thương hồi phục nhanh hơn, nhưng mà cái này cũng...quá bất bình thường rồi" Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán
Sau đó ông ta đã xác nhận chân Tô Thu Vũ đã khỏi và rời đi.
Cô thấy kì lạ nên mới muốn tìm Trần Uy Bằng hỏi thử.
Nhưng khi cô đi ngang một căn phòng thì một con mèo chạy ra, vì thấy con mèo dễ thương nên cô mới chạy theo muốn bắt lại.
Con mèo đột ngột dừng lại trước cửa một căn phòng, cô liền đưa tay tóm lấy:
"Bắt được rồi nhé"
Cánh cửa phòng hé mở, cô nhìn vào trong và tính cờ thấy được cảnh tượng đôi mắt của Trần Uy Bằng màu đỏ, lộ ra răng nanh hung tợn mạnh mẽ mà cắn vào cổ của một cô gái trẻ.
Cô gái không kịp nói lời trăn trối đã bị Trần Uy Bằng ném mạnh xuống sàn, một miệng anh đầy máu.
Tô Thu Vũ kinh hãi bịt miệng mình lại để tránh phát ra tiếng động, nhưng anh biết từ đầu đến cuối cô đã đứng đó.
Anh giấu răng nanh của mình đi mà lạnh lùng bước đến:
"Tô Thu Vũ, cô thấy cảnh tượng này thế nào?"
"Anh lại là thứ quái quỷ gì vậy chứ?" Cô run rẩy
"Cô thấy hết rồi còn gì? Không biết cô đã từng nghe về ma cà rồng chưa?"
Đúng vậy, bộ dạng của anh lúc này trông giống hệt với những ma cà rồng được miêu tả qua các bộ phim và sách cô từng đọc.
Cô vốn không tin chủng loại này có tồn tại, nhưng qua Trần Uy Bằng và chàng trai dưới tầng hầm, cô tin rồi:
"Nghĩ cũng thật vô lý đúng không? Nhưng cả căn nhà này đều là ma cà rồng" Trần Uy Bằng quay về hình dạng con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...