Cô thấy tim mình đập loạn lên, đầu cũng lâng lâng choáng váng, rượu đã bắt đầu ngấm.
Hai má cô đỏ hồng, đôi mắt đờ đẫn, cả người nóng bừng như lửa đốt, không biết mình đang làm gì.
Cũng phải, uống nhiều thế này không say mới lạ.
Anh gọi tên cô mấy lần mà cô cũng chẳng biết gì.
Mấy cô gái trong quán rượu cứ nhìn Trần Uy Bằng mãi không thôi, hiếm có người đẹp trai như vậy, không phải ảnh đế thì cũng là diễn viên hạng S, nhưng hình như bọn họ chưa thấy anh chàng này xuất hiện trên truyền hình bao giờ.
Tô Thu Vũ xoay người liền thấy được bọn họ đang nhìn Trần Uy Bằng, vừa bàn tán vừa ngắm nghía, đột nhiên cô thấy khó chịu, lập tức đứng dậy đập mạnh xuống bàn:
"Bạn trai tôi các người không được giành!"
Tiếng hét hùng hổ vang lên khiến những cô gái đang chăm chú nhìn anh sợ hãi mà quay người, thì ra là người ta đã sớm có chủ rồi.
Còn Tô Thu Vũ say xỉn, không biết mây trời gì, chỉ là đột nhiên thấy khó chịu khi anh bị dòm ngó, trong một giây lại sợ anh bị cướp đi.
Anh đứng dậy kéo tay cô, dù có chút mất mặt nhưng có thể bỏ qua, hành động của cô thật dễ thương, bảo vệ anh cơ đấy:
"Sao lại là bạn trai? Không phải chồng à?" Lợi dụng lúc cô say anh trêu đùa
Cô ngơ ngác nhìn anh, môi đỏ khẽ cười mà vịn vào người anh:
"Đúng rồi, Trần Uy Bằng, anh là chồng tôi.
Anh không được đi cùng người khác, không được đi cùng...Trình Nhã Tịnh!" Ngón tay cô chỉ chỉ vào ngực anh dặn dò, giọng điệu nhè nhẹ của người say rượu
"Được, không đi cùng Trình Nhã Tịnh.
Chúng ta về thôi, về muộn bố không thích đâu"
"Không, vẫn muốn uống!" Cô nũng nịu
"Ở trong biệt thự có tủ rượu của bố, chúng ta về uống tiếp" Anh dụ dỗ
Cái tủ rượu phong phú với hàng trăm loại rượu vang đắt đỏ trong biệt thự Trần gia đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô chỉ có ý nghĩ muốn uống thử những loại rượu kia.
Ngay giây sau liền đồng ý cùng Trần Uy Bằng ra về.
Vừa ra ngoài Lục Trí đã chuẩn bị xe sẵn sàng, anh nhìn cô cũng thấy sợ.
Không biết phu nhân đã uống bao nhiêu rượu nữa, say đến không biết cửa xe ở đâu mà mở.
"Sao lại có nhiều Lục Trí thế? Ma cà rồng biết phân thân sao?" Cô ngơ ngác
Mãi Trần Uy Bằng mới có thể đẩy cô lên xe mà quay về.
Nhưng ngồi trên xe, cô không an phận được.
Anh ngồi ngay cạnh cô, cô không biết gì cứ vậy mà làm càn, cô ngồi lên đùi anh mà cợt nhả.
"Chụt...chụt..."
Trong xe vang lên những tiếng động kì lạ, Lục Trí quay đầu nhìn thấy cảnh tượng bên dưới vội quay lên lại tập trung lái xe.
Không biết từ khi nào áo anh đã bị cô gỡ bỏ hai cúc phía trên, cô cứ vậy mà cúi xuống hôn lên cổ anh, để lại dấu hôn đỏ chói mắt.
"Tô Thu Vũ cô có biết mình đang làm gì không?" Anh mặt mày xám xịt
Bỗng cô trượt xuống, má cọ cọ vào ngực anh khóc lóc tỉ tê:
"Trần Uy Bằng, có phải anh sẽ bỏ rơi tôi không? Như bọn họ, bọn họ đều bỏ tôi lại, không cần tôi nữa"
Thấy cô cũng tội nghiệp anh cũng không có ý định trách móc.
Hình như vì Lục Trí cho xe chạy nhanh quá mà dạ dày cô như đảo lộn hết.
"Ọe...ọe..." Cô cứ vậy mà nôn ra, những thứ kì dị đó dính lên cả áo anh và váy của cô, sau đó cô thiếp đi trong vòng tay anh
Trần Uy Bằng đưa tay ôm trán, cô say đến mức này.
Lại dám làm bẩn người của một ma cà rồng cao quý như anh.
"Thiếu...thiếu gia.
Cậu đừng tức giận" Lục Trí lo lắng thay cho phu nhân
"Cậu lái xe về biệt thự, càng nhanh càng tốt"
Sống ở đời bao nhiêu năm lần đầu anh phải chịu sự nhục nhã này, cũng may anh còn có thể kiềm chế.
Vừa về đến anh bế cô vào trong, Lục Thiên thấy cảnh này liền bị dọa cho đứng hình:
"Nấu cho tôi một bát canh giải rượu" Giọng nói của anh như ra lệnh
"Vâng"
Trần Uy Bằng bế cô lên phòng rồi chui vào phòng tắm, anh đặt cô xuống sàn nhà, nhanh chóng xả nước ấm vào bồn.
Trong lúc đó anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi bị vấy bẩn của mình.
"Biết vậy tôi đã không rủ cô đi uống rượu rồi" Anh than thở
"Ư..." Cô chẳng thể tỉnh táo nổi, hai mắt hé mở, chỉ cảm thấy có người đang trách mình
Anh cởi sạch đồ trên người cô rồi bế cô lên đặt cô vào bồn tắm đã xả đầy nước.
Anh cũng cởi bỏ đồ trên người mình rồi bước vào bồn tắm, ngồi đối diện với cô, tắm thế này cho nhanh.
"Đây là đâu thế?" Dòng nước ấm bao quanh mình khiến cô tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, khung cảnh mờ mờ dần hiện ra, là phòng tắm Trần Uy Bằng, trước mắt cô anh đang ngồi đối diện ở đó
Cô đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì cả liền di chuyển đến chỗ anh, ngã vào lòng anh.
Cô ôm lấy cổ anh mà bá đạo hôn, nụ hôn vô cùng gấp gáp.
Anh ngạc nhiên đến đứng hình, cô luôn nói là không được hôn môi mà.
Chắc là vì say nên cô không nhận ra gì, anh cũng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn kia:
"Ưmm" Đầu lưỡi bị trêu đùa khiến cô khó chịu rên nhỏ
Anh buông cô ra, cô thở hổn hển nhìn anh, hai má đỏ hồng gợi tình.
Anh vẫn nghĩ nhất định là cô nhầm anh thành người nào đó:
"Trần Uy Bằng, anh hỏi tôi có hối hận không, tôi trả lời lại nhé.
Tôi không hối hận" Bàn tay cô vuốt dọc cổ anh, sờ mó cơ bắp rắn chắc trên cơ thể người đàn ông: "Tôi không thiệt, được làm với người đẹp như anh còn gì bằng"
Cô còn mỉm cười, không biết có phải rượu đã khiến cô bị ngốc rồi không.
Bàn tay anh vuốt ve làn da trắng nõn, hương hoa nhài pha lẫn với mùi rượu vang khiến anh không giữ vững nổi, cơ thể lại đang chịu một loạt công kích từ cô.
Hôm nay cô muốn chủ động sao?
Anh kéo cô lại gần, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào cổ khiến cô khẽ rùng mình.
Anh hôn lên cổ cô, trượt dần xuống phần xương quai xanh tinh tế, mỗi nơi đi qua đều để lại những vết đỏ hồng ám muội.
Anh lấy một ít sữa tắm thoa lên tay rồi chà xát lên người cô, mới đầu chỉ là ở vai cô thôi không biết từ khi nào bàn tay anh bắt đầu di chuyển lên hai ngọn đồi cao vút của cô mà điêu luyện xoa nắn.
Cơ thể cô vì rượu mà nhạy cảm hơn, ngón tay anh vô tình gảy vào nụ hoa trên đồi khiến cô khẽ run lên:
"Ưmm...ư..." Cô rên nhẹ
Thấy biểu hiện của cô, anh rất hài lòng.
Hai bàn tay anh hoàn toàn chiếm hai bầu ngực cô, cô chịu không nổi mà ngả vào lòng anh, lợi dụng thời cơ anh lập tức ngậm lấy môi cô.
Anh tách môi cô ra từ từ đưa lưỡi vào trong xâm chiếm khoang miệng, cắn mút phần môi dưới cô rồi lại liếm phần môi trên, anh quấn lấy đầu lưỡi cô, vẫn còn vị của rượu vang.
Cảm giác nong nóng xâm chiếm khoang miệng khiến đầu óc cô lạc lối, nó từ tốn rút cạn sức lực của cô, từ từ ăn sạch mọi thứ.
Xem ra cô đã thành công đánh thức bản năng của chồng mình rồi.
Cô ghé sát tai anh, giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc:
"Trần Uy Bằng, hay là chúng ta sinh em trai cho Tiểu Lâm đi"
"Cô đang dụ dỗ tôi đấy à?"
"Lẽ nào anh không thích làm cùng tôi nữa? Anh chê tôi rồi?"
Không ngờ lúc cô chủ động cũng rất thú vị, anh đang nghĩ những lần sau có nên chuốc say cô mỗi khi muốn ăn cô không.
Làm sao anh nỡ chê cô:
"Tô Thu Vũ, xem đêm nay tôi có làm chết cô không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...