Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chiếc xe ô tô dừng trước cửa bệnh viện, Tư Hạo Hiên xuống xe, đi sang bên cạnh mở cửa xe cho cô.

Cửa xe đã mở ra, nhưng Hạ Thi Văn vẫn không có chút động tĩnh gì….

Cô đang sợ!

Cô rất sợ khi cô bước vào bên trong bệnh viện, nhìn thấy ông cô đang nằm trên giường không có một chút sức sống, cô rất sợ cảm giác ấy, vậy nên cô không muốn phải đối mặt với nó!

Hạ Thi Văn cứ ngồi im trên xe làm cho Tư Hạo Hiên ở bên ngoài vô cùng sốt ruột. Hắn không đợi cô tự mình bước ra, đã tiến tới bắt lấy tay cô, kéo cô ra bên ngoài rồi đóng cửa xe lại, tài xế nhanh chóng lái xe xuống hầm.

“Để anh cầm tay em, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em!”

Mỗi chữ hắn đều nói vô cùng trịnh trọng, tiếng hắn vang lên đầy ấm áp khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hắn đã nắm lấy bàn tay cô đi vào trong bệnh viện, gương mặt vô cùng nghiêm túc, không còn vẻ đào hoa giễu cợt của vài hôm trước nữa.

Thang máy nhanh chóng đi vút lên trên tầng, từ đầu đến cuối, kể cả khi đã đứng trước cửa phòng, hắn vẫn không hề buông tay cô ra, cô chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu đi sau hắn, trong lòng ngoại trừ lo lắng còn có chút vui vẻ.

Đứng ở trước cánh cửa phòng bệnh to lớn, Tư Hạo Hiên định đẩy cửa bước vào, nhưng Hạ Thi Văn lại kéo hắn lại, vẻ mặt hắn khó hiểu nhìn cô.


“Tôi…tôi sợ!”

Cô run run lên tiếng.

Hắn nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ bé đang co rúm lại vì sợ, cười một cái rồi đưa tay lên dịu dàng vuốt làn tóc mềm mại của cô, mùi hương bồ kết quen thuộc….

“Đừng sợ, còn có anh ở đây!”

Ánh mắt hắn vô cùng trìu mến nhìn cô, xoáy sâu vào trong ánh mắt bồ câu xinh đẹp ngơ ngác, khiến cô không thể nào từ chối, khẽ gật đầu rồi cùng hắn bước vào bên trong.

Trên giường bệnh, Hạ Chí Viễn vẫn đang yếu ớt nằm đó, mỗi một nhịp thở đều phải dùng đến mặt nạ oxy để duy trì, tình hình so với mấy ngày hôm trước vẫn chưa khả quan hơn được là bao. Độ tuổi của ông giờ cũng khá cao, vậy nên việc hồi phục càng trở nên khó khăn hơn.

Hạ Thi Văn nhìn thấy hình ảnh đó mà tim đau thắt, nước mắt tưởng chừng như đã cạn từ lâu lại tuôn trào ra, không cách nào kìm lại được. Cô rời khỏi bàn tay của hắn, lững thững bước từng bước ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của ông cô, cúi gằm mặt xuống mà khóc.

“Tư thiếu dẫn được đại tiểu thư tới đây rồi ư?”

Ông Andy từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt của ông cũng chẳng khá khẩm gì, hình như gầy hơn so với trước đây nhiều, mắt cũng thâm quầng.

“Ông Andy..”

Cô run run cất tiếng gọi.

“Hạ lão gia không sao, chỉ là bệnh tim tái phát, đang hôn mê thôi.”

Nói rồi, ông quay sang nhìn Tư Hạo Hiên:

“Có thể để tôi nói chuyện riêng với đại tiểu thư được không?”

Tư Hạo Hiên lập tức hiểu ý, không nói nhiều mà gật đầu rồi đi ra ngoài cửa chờ.

Hắn đi rồi, ông Andy mới kéo ghế ngồi xuống, ông bắt đầu kể:


“Tiểu thư, thực ra lão gia không hề biết gì về chuyện cô bị bắt cóc khi đi du lịch, cũng không biết người cứu cô hôm đó lại trùng hợp là Tư thiếu, vậy nên việc này vốn dĩ cô không thể trách lão gia được. Còn nữa, lão gia từ trước đến giờ đều quan tâm cô, vậy nên ông ấy lựa chọn Tư Hạo Hiên không phải là vì muốn tập đoàn ta được phát triển hơn, mà là vì muốn tìm cho cô một người chồng môn đăng hậu đối, để sau này…để sau này lão gia có chết cũng yên lòng.”

Tuy ông Andy biết đây vốn dĩ không phải điều mà Hạ lão gia muốn, nhưng ngoài cách nói dối để cho qua chuyện này, ông cũng không biết có cách nào giải quyết tốt hơn.

Ông không thể nhìn người bạn của mình ngày một suy sụp, càng không thể trơ mắt nhìn tập đoàn ông cũng đóng góp gây dựng sụp đổ. Nếu để tìm vật hi sinh cho cuộc đấu trí trên thương trường này, thực sự cô cháu gái không họ hàng gì với Hạ gia là thích hợp nhất!

Trong câu truyện ông Andy kể, Hạ lão gia quan tâm cô là thật, nhưng muốn bán cô để đổi lấy lợi ích của tập đoàn….cũng là thật.

Sau đó, ông lại tiếp tục nói tiếp:

“Vốn dĩ lão gia muốn để cho hai người từ từ tiếp xúc cho quen nhau, nhưng dạo gần đây tập đoàn liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cổ phiếu của Hạ gia đã bị bán ra bên ngoài hơn nửa, vậy nên lão gia mới cố ý đẩy nhanh cuộc hôn nhân này lên, mong tiểu thư hiểu cho. Lão gia cũng có nỗi khổ tâm riêng!”

Hạ Thi văn nghe những lời này, nước mắt không kìm được mà cứ tuôn rơi không ngừng. Hóa ra ông làm tất cả những chuyện này đều là vì cô, vậy mà cô còn vô cớ tức giận...

Nhưng nếu như cô hiểu cho ông, vậy ai sẽ hiểu cho cô. Cô mới có mười chín tuổi, cũng chẳng có ý định kết hôn, hơn nữa lại còn là kết hôn với một người mình không yêu...

Ông trời thật sự là chẳng cho ai tất cả, cũng chẳng lấy đi của ai tất cả. Ông không lấy đi người ông ngoại yêu quý của cô đã là một chuyện may mắn, nhưng trên ván cờ này, rốt cuộc cô có bao nhiêu bước đi, cô cũng biết rõ...

“Vậy cách tốt nhất bây giờ là gì?”

Cô hỏi.


“Chỉ có một cách, đó là tiểu thư và Tư thiếu nhanh chóng đăng kí kết hôn. Có như vậy, Tư thị mới có thể giúp chúng ta đường đường chính chính!

“…”

Hạ Thi Văn im lặng.

“Tiểu thư, cô biết không? Mấy ngày qua, Tư thiếu luôn ở đây chăm sóc cho lão gia đến nỗi mang cả công việc tới đây làm. Hơn nữa, nghe nói hôm lão gia ngất xỉu, cũng do Tư thiếu đưa lão gia vào đây!”

Thấy cô không lên tiếng, ông Andy tiếp lời. Bây giờ, ông phải tạo ấn tượng cho hắn thật tốt, như vậy Hạ Thi Văn mới có thể đồng ý hôn sự này!

“Tôi sẽ xem xét!”

Hạ Thi Văn nói đúng bốn từ rồi lại tiếp tục ôm lấy tay ông cô. Ông Andy chỉ còn biết thở dài, cách này vậy mà cũng chưa chắc đã ổn, xem ra là phải dùng đến cách cuối cùng này rồi. Nói ra thân phận thật sự của Hạ Thi Văn, vậy thì chí ít có thể khiến cô nghĩ lại về việc báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Hạ gia với cô!

Ông hắng giọng một tiếng, lần này giọng vô cùng nghiêm túc, bầu không khí xung quanh cũng căng thẳng theo:

“Đại tiểu thư, có một chuyện tôi muốn nói thật với cô, thật ra cô căn bản không phải là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui