- Không...
Khúc Diễm Nhi nghiến răng, nuốt nước bọt, nụ cười run rẩy
- Thực xin lỗi mọi người, tôi đi trước.
Mọi người cứ tự nhiên.
- Đi đi em.
Chị sẽ dọn lại dọn đống này.
Em có thể đi thay quần áo trước! Nhưng em có váy dự phòng không? Nếu không, chiếc váy dạ hội do chính Elizabeth thiết kế có thể cho em mượn.
Ba trăm ba mươi ngàn ba mươi ba mươi ba*, con số này phù hơi với em.
(* toàn số ba có nghĩa là Tuesday: tiểu tam)
- Cô....
Khúc Diễm Nhi sắp ói ra máu!
- Wow, một chiếc váy đẹp, hóa ra đắt thế này.
- Đây là quà của ngài Âu à?
- Cô có thể cho tôi sờ thử được không!
…
Khúc Diễm Nhi đã đi xa và không nghe thấy những lời bàn tán xôn xao
...
- Trời ạ, con là con gái của mẹ sao? Làm sao lại khiến bản thân trở nên như thế này?
Giang Thanh Nhã vừa nói chuyện với khách xong, bà ta vừa nhìn lại đã bị Khúc Diễm Nhi dọa cho đau tim!
- Đừng nhắc tới nữa ! Tất cả đều do tên khốn đó Khúc Diễm Tô gây ra! Cô ta vẫn còn sống! Hôm nay cô ta đã đến đây!
Khúc Diễm Nhi cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô ta.
Giang Thanh Nhã nắm lấy tay Diễm Nhi hỏi:
- Con nói cái gì? Cô ta không chết? Cô ta đến bữa tiệc? Người ở đâu? Cô ta ở đâu? Con có chắc là cô ta vẫn còn sống không?
- Mẹ ơi, mẹ đau, mau buông ra!
Diễm Nhi không khỏi nhíu mày
- Là thật! Con chó cái kia vẫn còn sống! Ả ta đã khiến con trở nên như thế này!
- Chết tiệt!
Giang Thanh Nhã thấy tay Diễm Nhi bị thương vì mảnh kính vỡ.
Mặt tức giận và đau khổ
- Chờ đi, mẹ sẽ đi dạy dỗ cô ta ngay lập tức!
- Mẹ! Đi báo tin trước cho bố đi! Sau này chúng ta sẽ để ả đàn bà kia chịu khổ!
Cô ta biết điều gì sẽ chọc tức Khúc Diễm Tô.
Giang Thanh Nhã thì thầm vào bên tai Giang Thanh Nhã nói nhỏ vài câu, ánh mắt bà ta lóe lên một tia nham hiểm.
Ở góc vườn bên kia, Lục Khánh Luân đợi một lúc nhưng không thấy Khúc Diễm Nhi quay lại.
Khi anh ta định tìm cô ta thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh ta - khuôn mặt tuấn tú có vẻ hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc, trên tay cầm một ly rượu.
Dáng người cao quý lặng lẽ dưới ánh đèn, như thu hết ánh sáng của cả thế giới.
Người trước mặt như đang đợi ai đó, nhìn về phía xa xăm, sâu thẳm.
Lục Khánh Luân hơi ngạc nhiên, Âu Thần sao có thể đến được?
Khi cử người gửi lời mời đến Âu Thần, anh ta đã lo lắng rằng bức thư mời sẽ không làm ảnh hưởng gì đến Âu Thần.Trong quá khứ, anh ta đã cố gắng hết sức để đến gần Âu Thần , nhưng anh ta đã bị phía trợ lý Âu Thần chặn lại, trợ lý đó không cho bất cứ ai lại gần.
Dù anh ta có ném bao nhiêu lời dụ dỗ, người trợ lý vẫn không lay động.
Bây giờ nhìn thấy Âu Thần xuất hiện trong tiệc cưới của mình, Lục Khánh Luân không khỏi vui mừng.
Anh ta tự hào về điều đó và có dã tâm muốn leo cao.
Có vẻ như Âu Thần coi trọng cuộc hôn nhân này và coi trọng anh ta và Diễm Nhi.
Nếu không, làm sao Âu Thần có thể đến đây với nụ cười vui vẻ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Khánh Luân cầm ly rượu bước tới, đầy vui vẻ, khiêm tốn và hào hứng
- Âu tổng đã bỏ thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn của mình để tham dự tiệc cưới giữa Nhi Nhi và tôi.
Điều đó thực sự khiến chúng tôi vô cùng vui mừng.
Sự xuất hiện của ngài Âu thật bất ngờ.
Tôi thật sự rất cảm động ...!
Đôi mắt Âu Thần lạnh lùng và xa cách, từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh ta, giọng điệu thờ ơ quay đi.
- Tôi đến đây để đi cùng vợ tôi.
Anh có việc gì vậy?
" ...!"
Đột nhiên, biểu hiện của Lục Khánh Luân thay đổi.
" Âu Thần đã có vợ sao? Việc đó đã xảy ra khi nào? Sao mình không nghe nơi! Vợ anh ta là ai? Mình có quen biết vợ anh ta không? "
- Luân...
Đột nhiên, giọng nói khóc lóc từ xa đến gần, Khúc Diễm Nhi không thay quần áo, mà nhân cơ hội này nhào vào trong vòng tay của Lục Khánh Luân xấu hổ khóc.
-Nhi Nhi ? Làm sao vậy? Tại sao xảy ra chuyện này?
Lục Khánh Luân trong lòng lo lắng, nhưng không khỏi thấp giọng nhắc nhở
- Âu Thần ở đây, chú ý hình tượng, đừng đánh mất thân phận, nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra!
Khúc Diễm Nhi ngước mắt lên, đó là Âu Thần !
Ôi trời, sao anh ta lại ở đây!
Người đàn ông cao lớn có vóc dáng đẹp như thần, đôi mắt lãnh đạm kiêu hãnh mang theo đẳng cấp thượng lưu cao quý, khuôn mặt hoàn mỹ như tạc, mũi ngọc, miệng vòng cung lạnh lùng ......
Trái tim của Khúc Diễm Nhi đập liên hồi, nếu cô ta có cơ hội được gần gũi với Âu Thần thì cô ta không bao giờ chọn một người như Lục Khánh Luân làm chồng
Hiện tại Âu Thần đang đứng đây, trước mặt cô ta,cô ta lại xuất hiện trong tình trạng này.
Thật là mất mặt...
Cô ta nên thay quần áo trước! Nghĩ đến đây, Khúc Diễm Nhi vừa xấu hổ vừa hối hận, bây giờ thay đổi cũng đã muộn, để giữ hình tượng tốt, cô vội vàng nặn ra một nụ cười,
- Để cho Âu tổng chê cười.
Là chị gái tôi bất cẩn..đẩy tôi đến tháp rượu nên..nên tôi xuất hiện trước mặt Âu tổng với hình ảnh khó xử như vậy, và hy vọng rằng Âu tổng sẽ không trách cứ điều đó.
" ...!"
Âu Thần không đáp lại, thậm chí không liếc một cái.
Khúc Diễm Nhi lại tiếp tục cười
- Rõ ràng là tôi không đau.
Tôi bị thương cũng không sao, chỉ vì tôi sợ những vị khách có mặt sợ hãi.
Tôi không biết chị gái mình ..
- Chờ đã ...!Em nói gì vậy? Chị gái em?
- Ừ.
Nói cho anh một tin tốt, chị gái em vẫn còn sống! Cô ấy đã đến dự tiệc cưới của chúng ta! Anh không biết em hạnh phúc như thế nào, nước mắt em đã rơi.
"..."
Lục Khánh Luân tâm trạng vô cùng phức tạp
- Em nói cái gì? Diêm Tô vẫn còn sống? Nó xảy ra khi nào? Em có thấy cô ấy không? Cô ấy ở đâu?
- Ngay gần phòng vệ sinh .
Khúc Diễm Nhi mỉm cười nghiêm túc
- Nhưng không hiểu chị gái có hiểu lầm gì em hay không mà...,.
Nhìn này, đầu và cơ thể của em là tất cả tuyệt tác của cô ấy.
Nhưng anh không được phép bênh vực em và trả thù.
Chị gái hiếm khi trở lại, chúng ta phải đối xử tốt hơn với cô ấy và khiến cô ấy yên tâm hơn ...
Cô ta tiếp tục giả làm một người vợ, người mẹ tốt ...
- Đã lâu không gặp, em rể .
Với một giọng nói hấp dẫn, Lục Khánh Luân đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy Diễm Tô ăn mặc lộng lẫy và quý phái, bước chân đung đưa, một lúc sau anh ta mới mỉm cười bước tới gần.
Đã quá lâu không gặp cô ấy Lục Khánh Luân đã bị sốc trước những thay đổi của cô ấy vào lúc này.
Cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Khúc , không một xu dính túi và gần như bị giết bởi những kẻ bắt cóc.
Làm thế nào cô ấy có thể trở nên xinh đẹp và sống quyến rũ như vậy?
Người phụ nữ luôn thích mặt mộc này lại xinh đẹp đến mức ăn mặc nghẹt thở, ngay cả Khúc Diễm Nhi cũng bị cô ấy vượt qua .
Nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ của Khúc Diễm Nhi , Lục Khánh Luân vô thức buông tay ra, khóa chặt gương mặt Diễm Tô trong mắt
- Cô vẫn còn sống sao? Nói cho tôi biết, làm thế nào mà cô thoát khỏi kẻ bắt cóc?
Giọng điệu của anh có chút lo lắng, thậm chí còn hơn.
Với một cảm giác tội lỗi nhạt nhòa, những lời nói lòng lang dạ sói mà anh ta nói lúc đầu tức giận giờ đang đập thẳng vào mặt anh ta khi anh ta nghĩ về nó!
Anh ta hối hận sau đó, và đáng lẽ nên hận bản thân.
May mắn thay, cô ấy vẫn còn sống!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...