- Không, rất nhiều.
Lương Khiết mỉm cười và quay lại
- Mọi vị trí đều có nhân viên gắn bó với nó.
Em thấy đấy, thế giới rộng lớn và có rất nhiều tòa nhà cao tầng.
Chúng ta có thể cảm nhận được bao nhiêu nỗ lực của con người đã đổ vào đó.
Đột nhiên -Di động của Diêm Tô vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số không quen thuộc, Diêm Tô khẽ nhíu mày cười xin lỗi
- Xin lỗi tiền bối, em sẽ trả lời cuộc gọi.
Nụ cười của cô vừa nở, nhưng không bao lâu đã đông cứng lại.
Sau khi nge xong, sắc mặt cô đột nhiên trở nên khó coi
- Bây giờ dì đang ở đâu? Đường số chín? Được rồi, tôi đến ngay!
Lương Khiết nhìn đôi lông mày nóng rực của cô, tự nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn chứ? Thật vội vàng!
- Tiền bối, thực xin lỗi,em sẽ ra ngoài và trở về sớm!
- Chờ đã…
Lương Khiết còn chưa hỏi chuyện gì đang xảy ra, Diễm Tô đã đẩy cửa phòng thí nghiệm lao ra ngoài!
Một lúc sau, bóng dáng của Diêm Tô chạy ra khỏi lầu một, lao qua cổng, rẽ phải, chạy một mạch.
Đứng ở trước cửa sổ, Lương Khiết nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, gửi cho cô một tin nhắn
[Không sao chứ? Diễm Tô]
Năm phút sau - cửa phòng thí nghiệm được đẩy ra, ngay ngắn.
Tiếng giày da vang lên, Âu Thần mang theo mấy chục tên thuộc hạ đến kiểm tra công việc, vẻ mặt của Lương Khiết đột nhiên hoảng hốt!
Tại sao ngài Âu lại ở đây? Anh ấy sẽ không bao giờ đến thăm một phòng thí nghiệm nhỏ trước đây! Chưa kể đưa nhiều người đến đây!
Lương Khiết có chút vui vẻ , thậm chí có chút bất an, bạn phải biết rằng những người duy nhất đang nghiên cứu CG21 là cô ấy và Diễm Tô , bây giờ Diễm Tô không có ở đây, toàn bộ phòng thí nghiệm trông vắng vẻ.
- Thí nghiệm đang ở giai đoạn nào?
Âu Thần thản nhiên hỏi ngay khi vừa bước vào cửa, nhìn quanh phòng thí nghiệm, nhưng không thấy Diễm Tô.
- Ngài Âu mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.
- Phó giám đốc mới đang ở đâu? Cô ấy đã đi đâu khi không làm việc trong phòng thí nghiệm?
Cuối cùng Âu Thần cũng hỏi điểm chính .
Lương Khiết chỉ có thể chịu đựng và nói:
- Cô ấy vừa nhận được một cuộc gọi quan trọng.
Dường như một cái gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.
Cô ấy chạy ra mà không thay quần áo!
Gì? ?
- Cô có biết cô ấy đã đi đâu không?
- Hình như là… Đường chín…
…
Nửa giờ sau, Diêm Tô trở lại phòng thí nghiệm với vẻ xuất thần.
Lương Khiết vươn tay rũ mắt
- Diễm Tô , em sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
- Ồ, không sao.
Diêm Tô tỉnh táo lại
- Xin lỗi tiền bối, chúng ta tiếp tục nghiên cứu.
- Ngài Âu yêu cầu em đến văn phòng của anh ấy.
- Cái gì?
- Chủ tịch Âu yêu cầu em đến văn phòng của anh ấy.
Lương Khiết lặp lại, có chút hối lỗi,
- Không lâu sau khi em rời đi, ngài Âu đến để kiểm tra tiến độ thí nghiệm của chúng ta, chị muốn giấu với ngài ấy , nhưng phòng thí nghiệm của chúng ta quá nhỏ ...!Chị xin lỗi, Diễm Tô , em sẽ không trách chị chứ?
- Bỏ việc không xin phép trong giờ làm việc vốn là lỗi của em.
Em sẵn sàng nhận lời phê bình của cấp trên.
- Chị là người không biết nói dối, nên nói một lát sẽ nói ra sự thật.
Ngài Âu có chút cáu kỉnh, sau này sẽ nói sau.
Có chuyện gì thì đừng để trong lòng.
Và đó là, chị thực sự xin lỗi về điều này, chị...!này.
- Tiền bối,thật may mắn vì đã không kéo chị xuống! Em sẽ vượt qua nó trước, điều này chị không cần phải để tâm đến đau
- Diễm Tô...
...
Khi Diễm Tô có đủ can đảm để gõ cửa văn phòng của Âu Thần thì thấy Vệ Khanh đến mở cửa.
Thấy xung quanh không có ai, Vệ Khanh trầm giọng nói
- Tiểu thư, mời vào
- Thiếu gia của anh đâu?
Diễm Tô phát hiện ra rằng không có ai trong văn phòng và Âu Thần cũng không có ở đây.
- Thiếu gia tới đường số 9 tìm cô ...!Nghe nói nửa tiếng trước cô đã đến đó, cho nên ...
Chưa kịp nói hết lời, điện thoại đã vang lên
- Xin lỗi cô, tôi sẽ trả lời cuộc gọi.
- Được.
- Thiếu gia!! Được rồi, ngài muốn tôi kiểm tra cái gì? Ồ, không cần kiểm tra, tiểu thư đang ở trong văn phòng! Vâng rất an toàn! Không bị thương! Tôi khhông cần kiểm tra toàn bộ cơ thể!...!Không..thiếu gia ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ nhìn sơ qua thì thấy tiểu thư vẫn ổn và không đụng chạm tới cơ thể! Thực sự không phải..tôi không kiểm tra gì cả..tôi và tiểu thư đang giữ một khoảng cách nhất đinh.
" ...!"
Cái lọ giấm chua lè này thật sự khiến Vệ Khanh nuốt không trôi.
Khi Vệ Khanh cúp máy thì anh ta đưa tay lên lau mồ hôi, Diễm Tô nghĩ thật buồn cười
- Anh ấy vẫn ở đó à?
- Đúng vậy, nhưng thiếu gia đã vội vàng trở về ngay sau khi nghe tin cô đang ở trong văn phòng.
Thực ra, thành thật mà nói, thiếu gia thực sự quan tâm đến tiểu thư.
Vừa rồi ngài ấy lo cô có chuyện nên vội vàng đi ngay mà không nói gì! Ngài ấy còn không có thời gian để ký vào những tài liệu quan trọng nhất!
- Ừ.
Đôi khi, cô chỉ không muốn hắn quá lo lắng về cô.
- Đúng vậy, thiếu gia có đôi khi không nhìn thừa dịp ngươi khẩn trương.
Vừa rồi ngài đến phòng thí nghiệm dưới kiểm tra vừa nghe nói cô không có ở đó, ngài ấy liền rời đi.
Tất cả thuộc hạ đều không thể giải thích được, không biết thiếu gia đã xảy ra chuyện gì.
- Cái người trẻ con này ...
- Tôi ở với thiếu gia từ năm mười bốn tuổi, tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm đến người phụ nữ nào như vậy! Tiểu thư, cô nên cảm nhận tấm lòng của thiếu gia ...
Vệ Khanh vẫn chưa nói hết, cửa bị đẩy ra cùng với một tiếng nổ, có thể thấy rõ Âu Thần chạy tới, hơi thở gấp gáp, vừa vào cửa, ánh mắt anh đã khóa chặt Diêm Tô
- Em đi đâu vậy? Xảy ra chuyện gì?
Diễm Tô còn chưa kịp trả lời, hắn nắm lấy tay cô và kiểm tra liên tục, ánh mắt như máy laze quét qua quét lại cô
- Có vết thương nào không? Nói cho anh biết!
- Đừng lo lắng, tôi chỉ ...
Diễm Tô muốn giải thích, Âu Thần đã nâng tay áo của cô lên để kiểm tra xem có vết thương nào ẩn bên trong không.
Diêm Tô không khóc cũng không cười
- Có cần tôi khỏa thân ra cho anh khám không?
Nghe thấy hai chữ "khỏa thân", Âu Thần lập tức nhớ tới bên cạnh có một bóng đèn chiếu sáng
- Anh làm gì ở đây vậy? Ai cho phép anh vào? Tôi không thể không nghi ngờ nếu một người đàn ông đơn độc và vợ tôi ở cùng một chỗ? Vẫn không rời đi? Muốn đợi xem phu nhân cởi quần áo sao?
Vệ Khanh không khỏi dở khóc dở cười
- Thiếu gia ngài bảo tôi canh giữ tiểu thư không nhúc nhích một bước ...
- Anh còn dám nói?
Vệ Khanh cười cười
- Tôi..tôi..đi ngay...Hai người tiếp tục.
Âu Thần thấy anh ta đi, liền hỏi:
- Chuyện quái gì xảy ra vậy?
Tôi nhận được một cuộc gọi.
Diễm Tô nhớ lại, đôi mắt cô mờ đi...
- Tô Tô? Tôi là dì Phương.
! Hiện tại con hãy tới đường số 9! Đây là công viên ta từng dẫn con đi chơi khi còn rất nhỏ.
Nếu sau này ta không có, con có thể tới cầu trượt màu đỏ đào đồ đi!
Giọng điệu của dì có chút ôn nhu.
Lo lắng, sợ hãi hơn.
Sau khi Diễm Tô chạy đến theo lời chỉ dẫn của dì Phương, cô không nhìn thấy một ai, nhưng tìm thấy một túi đồ trong cát dưới đường trượt
- Cái gì vậy?
Âu Thần hỏi.
Diễm Tô lấy nó ra khỏi tay và nói
- Đó là di chúc của ông nội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...