Giữ khuôn mặt của cô bằng cả hai tay, Âu Thần hôn lên môi cô, nhẹ nhàng xoa xoa những cảm xúc phức tạp của cô như để ủi.
Hắn đột nhiên làm một cử chỉ dịu dàng như vậy với cô, có ý gì?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Diễm Tô hiển nhiên rất phiền muộn.
- Cô ấy là sinh viên đại học mà anh đã bảo trợ 5 năm trước.
Giờ cô ấy đã bắt đầu kinh doanh riêng và vì muốn cảm ơn anh mà đã mời anh ăn tối.
Âu Thần cảm thấy rằng nếu hắn không giải thích rõ ràng, sẽ khiến cô nghĩ ngợi lung tung.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Âu Thần vội vàng xua tan lo lắng
- Cô ấy sẽ trở lại Vương quốc Anh tối nay và mời tôi ăn tối.
Đầu tiên, cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong nhiều năm qua, thứ hai, thay mặt các sinh viên đại học được tài trợ khác chào hỏi anh.
Thứ ba, cô ấy cũng tham khảo ý kiến anh đối với một số đề xuất quản lý công ty.
Ngoài ra, cô ấy sẽ đầu tư vào một số dự án trong tương lai gần và muốn hỏi nếu xảy rủi ro rất lớn.
Đặc biệt cô ấy đã có chồng.
Diễm Tô nhướng mắt, hóa ra là vậy.
Trái tim cô như được buông lỏng, tảng đá nặng giờ đã được gạt bỏ.
Nhưng sao cô lại làm hành động này, cô thật sự đã yêu Âu Thần?
Thấy cô ngây người , Âu Thần không khỏi dở khóc dở cười
- Anh sợ em hiểu lầm nên không nói cho em biết.
Được rồi, em nói đi, em không thích ăn gì, tương lai tôi sẽ không ăn cùng họ.
" ...!"
- Vậy thì anh có thích cô ấy không? Cô ấy trông rất xinh.
- Em là người đẹp nhất trong trái tim anh, vẻ đẹp độc nhất trên toàn thế giới.
Âu Thần muốn cô cảm thấy nhẹ nhõm và để lại một nụ hôn trên trán.
- Vì vậy, tôi nghĩ quá nhiều?
- Đôi khi anh thực sự muốn đào cái đầu nhỏ của em để xem chứa cái gì bên trong.
Âu Thần xoa xoa mái tóc của cô
- Anh đã có vợ, vậy sao anh lại phải quan tâm những người phụ nữ khác? Em nghĩ về anh quá tệ.
- Đúng là rất tệ!
- Em còn dám nói!
Diễm Tô sực nhớ chuyện cần làm, đẩy Âu Thần ra, nói
- Không có chuyện gì nữa thì anh đi ăn tối trước đi.
Lúc này, Diễm Tô cũng có chút ngượng ngùng
- Tôi có hẹn với đồng nghiệp ở Pizza Hut, tôi sẽ qua đó.
Âu Thần nắm lấy cô
- Đi ăn với anh!
- Không, anh còn nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ không đến đó.
Âu Thần giơ điện thoại lên
- Cô ấy nhắn tin và rời đi trước và mong muốn tôi giải thích để em khỏi phải hiểu lầm.
Cô ấy thực sự là một người phụ nữ có đạo lý.
Ngược lại, Diễm Tô cảm thấy mình đã quá bất cẩn, đắc tội nói:
- Hình như là tôi hiểu lầm rồi.
Đồng nghiệp đã gọi đồ ăn cho tôi rồi, ăn xong tôi phải tăng ca.
Tôi đi trước.
- Tối nay cô không cần tăng ca!
- Tại sao?
- Anh đã nói là không cần.
- Nhưng những người khác đang làm thêm giờ.
Nếu tôi không làm việc gì, người khác sẽ đột nhiên nghi ngờ ...
- Ai nói em không có chuyện gì làm? Em còn việc khác phải chịu trách nhiệm.
- Có chuyện gì?
- Em không cần biết!
"..."
Sao anh ta ngang như cua vậy.
- Tôi nghĩ tôi nên đi bay giờ!
- Đứng lại, em dám trái chỉ thị của cấp trên?
Chưa để cô kịp phản ứng,Âu Thần kéo cô vào nhà hàng, đẩy thực đơn tới trước mặt cô
- Gọi món đi .
Khúc Diễm Tô muốn nói gì đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Mạt Mạt.
Ngay khi cô trượt để trả lời cuộc gọi, Âu Thần giật lấy điện thoại của cô
- Diễm Tô sẽ không đi ăn tối, và tối nay không phải làm thêm giờ.
- Chủ tịch Âu?
Lâm Mạt Mạt gần như nghĩ rằng cô ấy đã nghe nhầm
- Điện thoại di động của Diễm Tô.
Tại sao lại đi cùng anh? Anh lại nhặt được điện thoại của cô ấy sao?
- Chỉ là trùng hợp.
Âu Thần nghiêm nghị nói
- Tối nay tôi có một nhiệm vụ quan trọng giao cho cô.
- Cái gì ?? Chờ một chút! Không tiện nói chuyện ở đây!
Lâm Mạt bỏ ăn, lập tức đứng dậy, cầm chặt điện thoại di động chạy ra ngoài, nhìn quanh một lượt rồi nói nhỏ:
- Ngài Âu, anh có thể giao cho tôi nhiệm vụ nào! Tôi có thể làm được.
- Được rồi! Gần đây không đủ nhân lực.
Diễm Tô có việc phải làm, cô tạm thời giúp cô ấy làm xong việc tối nay, lương tăng gấp đôi.
- Thật không?
Lâm Mạt Mạt vui mừng khôn xiết.
- Chủ tịch Âu, anh thật tốt bụng! Cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng!
Lâm Mạt vui vẻ cúp điện thoại, tươi cười rạng rỡ, rất vui vẻ.
Cô chưa bao giờ mơ rằng Âu Thần sẽ đối xử đặc biệt với cô.
Bạn biết đấy, tiền làm thêm giờ của cô ấy gấp đôi những người khác! Nếu không phải là quan tâm cô , sao ngài Âu lại có thể đối xử tốt với cô như vậy!
Nếu đối với cô ấy không phải là thú vị thì làm sao chủ tịch Âu có thể giao một nhiệm vụ khó khăn như vậy cho cô ấy! Đôi khi Lâm Mạt không thể không nhắc nhở Âu Thần đừng thể hiện quá rõ ràng, cô ấy sẽ xấu hổ!
Lúc đi ăn cơm trở về, mọi người đều tưởng nàng cao hứng, bọn họ còn đang ậm ừ, không khỏi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên yêu đời thế?
- Trúng xổ số độc đắc!
Lâm Mạt vừa ăn vừa nói
- Có một người đẹp trai đang theo đuổi tôi!
- Cái gì? Thật không?
Mọi người đồng loạt nổ tung cái nồi, rất tò mò
- Người đẹp trai nào? Anh ta làm việc ở đâu vậy? Có nhà hay xe hơi không?
- Anh ta năm nay bao nhiêu tuổi? Anh ấy có con không? Anh ấy phát triển ở đâu?
…………
Lâm Mạt ăn đồ ăn của họ mà không nói chuyện, cố tình làm tăng sự tò mò của họ.
- Lâm Mạt cô nói đi! Anh ta không phải là một lão già đó chứ ? Còn không dám nói?
- Anh ta có vợ rồi sao? Hiện tại cô là tiểu tam ? Sao không thường xuyên liên lạc với anh?
- Lâm Mạt, cô nói chuyện đi.
......!
Lâm Mạt chậm rãi nhai hết cơm trong miệng, sau đó bình thản nói:
- Anh ta mới hai mươi tuổi, tài sản hàng trăm tỷ, nhà lầu, xe hơi, biệt thự, cao ráo, đẹp trai và giàu có.
, Điều quan trọng là, chưa lập gia đình!
'Wow!'
- Tại sao cô không chấp nhận anh ấy? Cô đang không còn trẻ nữa.Cơ hội tốt như vậy, cô không nên bỏ lỡ!
- Tài sản hàng trăm tỷ… Ngoại trừ ngài Âu, tôi thật sự không nghĩ ra có người đàn ông đẹp trai nào khác ở thành Đông hội đủ điều kiện như cô nói.
- Chẳng lẽ..
Ngài Âu sao?.
Làm sao có thể....
“...”
Lâm Mạt thầm thở dài, lười nói với họ
- Mấy ngày nữa các cô sẽ biết!
Nhà hàng Tây.
- Âu Thần, đừng lúc nào cũng dùng điện thoại di động để nói chuyện với đồng nghiệp của tôi.
Lâm Mạt Mạt đôi khi rất thông minh.
Nếu cô ấy đoán được thì một ngày nào đó hậu quả sẽ rất tai hại!
Diễm Tô nghiêm túc nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...