Hữu Hoà kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh, ở cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đang tiến đến, bánh xe khó khăn lắm mới đứng lại được, một cô nương dung nhan kiều diễm đang vén nửa màn xe lên nhìn về phía bên này, ánh mắt của vị này vừa bắt gặp Hữu Hoà có hơi cứng lại, không đợi Hữu Hoà phát giác đã khôi phục như thường.
Ngay sau đó màn cửa sổ buông xuống, chốc lát sau một nam tử cao gầy mặc áo bào đen huyền vén màn xuống xe, nữ tử váy xanh áo trắng cũng theo sát sau đó, chân ngọc vừa rơi xuống đất, nam tử liền duỗi tay đỡ lấy.
Hai người họ bước xuống xe đến gần Hữu Hoà, nam tử đi trước cúi đầu hành lễ: “Thần, Lục Lâm Hàn tham kiến công chúa”.
Tiếp đó, nữ tử váy xanh áo trắng cũng hành lễ: “Công chúa vạn phúc “.
Hưu Hoà nghe thấy thế nhận ra nam tử kia đúng là trưởng tử của Lục quốc công, huynh trưởng của Lục Lâm Ngộ, hiện giờ đang đảm nhiệm Tự thừa ở Hồng Lô Tự*, trước kia có gặp qua vài lần ở đại yến trong cung, chỉ là khi đó chưa quan sát nhiều, ấn tượng không quá sâu sắc.
*Hồng Lô Tự: là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự.
Hồng Lô Tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.
Đứng đầu là các Tự là Tự Khanh, rồi đến Thiếu Khanh, Tự Thừa, Viên Ngoại, Chù sự, Tư Vụ, Thư Lại.
Tuy Lục Lâm Hàn cũng một mỹ nam tử nhưng y lại có một đệ đệ ruột tái mạo song toàn nên bị Lục Lâm Ngộ che mất hào quang, chẳng qua y ngược lại là nam tử tính tình tao nhã, hiện giờ y ôn hoà thi lễ làm Hữu Hoà cảm thấy y là người khá ấm áp dễ gần, hẳn Lục quốc công rất biết cách dạy con, Lục Lâm Ngộ xuất chúng...!Lục Lâm Hàn cũng không tồi.
Chỉ có điều vị bên cạnh y...
Hữu Hoà lên tiếng đáp lại “ Miễn lễ”, ánh mắt vẫn nhìn nữ tử đầu hơi cúi.
Lục quốc công có năm nữ nhi, ba đích hai thứ, đã có ba người gả đi, mà vị cô nương này tướng mạo tươi đẹp vừa còn gọi Tiêu Trực” A Trực ca ca”, đó không phải Tứ tiểu thư mà là Ngũ tiểu thư chăng?
Hữu Hoà đang suy nghĩ, chợt nghe Tiêu Trực gọi tiếng” Đại ca”.
“ A Trực”, Lục Lâm Hàn ôn nhu nhìn hắn cười” Lâu rồi không gặp”.
Tiêu Trực không tiếp lời, cô nương váy xanh áo trắng bỗng nhiên nâng đầu, ánh mắt sáng rực phiếm nhu, mặt cười chúm chím.
Lục Kiều yêu kiều nhìn phía Tiêu Trực: “ A Kiều đã lâu không gặp A Trực ca ca, không ngờ lại gặp ca ca ở đây, A Trực ca ca nay đi làm phò mã còn cưới được công chúa đẹp như vậy nha!” Nói xong, sóng mắt lưu chuyển, con ngươi hướng về Hữu Hoà cười hồn nhiên không tì vết.
Thì ra là Lục ngũ tiểu thư.
Lúc này Hữu Hoà đã nhớ ra Lục kiều là thứ nữ của Lục quốc công, do Trần di nương sinh ra.
Không phải Hữu Hoà phá lệ để tâm chuyện của phủ Lục quốc công, mà do tỷ tỷ ruột của Lục Kiều cũng nằm trong đội ngũ hoàng tẩu của nàng, chỉnh là Cẩm phi ở Tú Hoa Cung.
Khi còn ở trong cung, nàng và Cẩm phi có chút qua lại, cũng nghe được một ít chuyện.
Nói tới Trần di nương này, năm đó cũng là tường kinh động bác quái kinh thành.
Khuê danh Trần di nương là Trần Bảo Kiều, cũng chính là đích nữ của An Tây Vương Trần Diệu, tuy An Tây Vương không thiếu con nối dõi, duy chỉ có một nữ nhi là Trần di nương, lại còn do vợ cả sinh ra nên từ nhỏ đã đặt trong lòng bàn tay nâng niu như một hòn ngọc quý trên tay.
Thế mà nào ai đón được, viên minh châu này lại làm thϊếp của lục quốc công.
Chuyện này còn phả nói tới An Tây Vương Trần Diệu, Trần Diệu xuất thân từ nhân gian, thuở nhỏ lớn gan lớn mật, dám liều dám xông xem như là người hữu dũng hữu mưu, năm đó khắp nơi hoạn lạc, Trần Diệu mười lăm tuổi cơ duyên xảo hợp lập đại công bảo vệ Hoằng Khang Đế tuổi già sức yếu từ đó trở đi như diều gặp gió bước lên con đường kiến công lập nghiệp, đến khi Trường Hưng Đế kế vị, Trần thin nghiễm nhiên trở thành diệu tộc mới nổi ở Đại Thịnh, sau đó Trần Diệu có công xây dựng quân đội và chống ngoại địch bảo vệ lãnh thổ nên được phong làm An Tây Vương, quản lý năm đạo ở Tây Bắc, nắm giữ quân quyền, đại quân An Tây thanh danh vang dội, mệnh danh “thiết quân” tiếng tăm lẫy lừng làm cho địch quốc khϊếp đảm, một nhánh khác của thiết quân là Thanh Linh quân do Tiêu Triển tướng quân thống lĩnh, sau khi Tiêu Triển tướng quân hi sinh, Thanh Linh quân bị giải tán, mội nửa vào đại quân Bắc địa, một nửa trở thành Phong Kỳ quân, hiện dưới trướng Tiêu Trực.
Người ta nói Trần Diệu có “ Công cao chấn chủ” nói chung là do vậy, lúc Trường Hưng Đế về già quả có chút kiêng kị An Tây Vương, không phải vì Trường Hưng Đế tính tình thích ngờ vực, mà do biểu hiện của Trần tộc khiến người ta nhọc lòng, đầu tiên là vài con cháu của An Tây Vương tự tiện vào kinh, sau đó là sự kiện chiến sự Đại Thịnh và Tây Uyển, Trường Hưng Đế cố ý điều một chi từ đại quân An Tây ra, ai ngờ hạ ba đạo thánh lệnh liên tiếp, cuối cùng bị dây dưa mãi làm trễ việc, đều là di An Tây Vương quản lí biên giới không nghiêm để xảy ra chuyện, An Tây Vương còn không biết hối lỗi tìm một đống lí do đùng đẩy sạch sẽ, đến khi xuất binh đã lỡ hơn một tháng.
Tiếp đó, triều đình phải giám sát đến An Tây đòi một câu giải thích, nhưng An Tây Vương vẫn tiếp tục không nhận sai, hành động khiêu khích như thế cũng không phải lần đầu.
Vậy mà Trường Hưng Đế vẫn chậm chạp không động đến vị An Tây Vương kiêu ngạo này, triều thần người khuyên ngăn cũng cố, người mỉa mai cũng không ít, mãi cho đến lúc Trường Hưng Đế cưỡi hạc tây đi*, Trần Diệu vẫn ở Tây Bắc làm An Dương Vương bỏ mưa gọi gió lúc nào cũng gây ra chút sóng gió để chứng minh sự tồn tại với triều đình, chỉ có điều này người đứng đầu đổi thành Minh Đức Đế.
An Tây Vương tuy rằng đã giả rồi, nhưng gừng càng già càng cay, quyết đoán không giảm, lại có chín nhi tử, gia tộc ngày càng phát triển, khiến người khác không thể không kiêng kị.
*Cưỡi hạc tây = băng hà.
Khi kế vị Minh Đức Đế cũng đã suy xét đến vấn đề nan giải này, nói tước phiên không phải nói tước là có thể tước ngay, binh quyền cũng không phải nói thu là thu, công trạng của An Tây Vương mới là vấn đề, nếu dễ giải quyết như vậy, sẽ không có chuyện Trường Hưng Đế đến chết cũng chưa dám đựng đến.
Về phần An Tây Vương đã xong, giờ nói đến viên minh châu của An Tây Vương——— Trần Bảo Kiều, hiện giờ là Trần di nương.
Trần Bảo Kiều lúc nhỏ ở Tây Bắc lớn lên ở Bình Châu, An Tây Vương rất thích võ đạo, nên cố ý thỉnh sư phụ tốt nhất dạy khuê nữ tập võ, Trần Bảo Kiều cũng tuân theo, thuở nhỏ đã giỏi võ gần như lớn lên ở sân tập, không thích hồng trang chỉ ái võ trang*, là một nữ nhân hiên ngang mạnh mẽ khác hoàn toàn với quý nữ bình thường.
*Ý nói Trần Bảo Kiều không thích ăn mặt như nữ nhi bình thường chi thích mặt cổ trang.
Có điều mọi người luôn đoán được mở đầu lại đoán không ra kết cục, ai biết được một thiếu nữ hào kiệt luôn tâm tâm niệm niệm muốn kiếm công lập nghiệp như thế lại nhất kiến chung tình với Lục Chiêu qua một lần gặp gỡ trong dịp nghênh đón An Tây Vương vào kinh, còn thề thốt rằng “ Vô luận là vợ làm thϊếp, ắt không phải quân không gả”.
Chuyện này không chỉ có An Tây Vương sợ ngây người, mà Lục Chiêu lúc ấy đã cưới vợ sinh con cũng sợ ngây người ra.
Mới đầu An Tây Vương kịch liệt phản đối, bởi vì lúc ấy ông mang theo viên minh châu của mình vào kinh vốn là muốn chọn một chàng rễ hiền trong hoàng thất, ai ngờ khuê nữ nhà mình lại muốn gả cho một tên đã có chính thê còn có con nữa, nếu vị Lục phu nhân kia chỉ là tiểu thư gia thế bình thường cũng được đi, cùng lắm thì bày thái độ cường ngạnh, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ bức Lục Chiêu hưu thê là xong, nhưng Lục phu nhân lại là đích nữ của Ly Vương gia, là quận chúa danh chính ngôn thuận, An Tây Vương nào có chịu thiệt bao giờ, cùng Ân thị kéo rách da mặt.
Tiếc là Trần Bảo Kiều dùng thử đoạn cứng rắn bức phụ thân mình hạ thấp đầu.
An Tây Vương đành phải tự mình chạy tới Trường Hành Đế xin ban hôn, để khuê nữ gả vào Lục phủ làm thϊếp, Trường Hưng Đế vốn kiêng kị ông, thấy thỉnh cầu không quá đáng gì, trong lòng vui vẻ lập tức đồng ý.
Lục Chiêu là người trung quân ái quốc, trong lòng hiểu rõ thế cục lúc ấy, cũng biết hoàng thượng khó xử, đành phải lãnh chỉ tạ ơn.
Cũng may Lục phu nhân Thanh Hàn quận chúa là người tâm tư chu đáo, thấu hiểu đại cục, biết phu quân nhà mình khó xử, nên cũng không khóc lóc làm loạn, lặng lẽ nhịn hết.
Trần Bảo Kiều cứ như vậy trở thành thϊếp của Lục Chiêu.
Nào có ai ngờ, Trần Bảo Kiều từng mặc kính y, mang cao ủng sau khi gả đến Lục gia, từ từ thu lại tính tình, biến thành nữ nhân mặc áo váy đi giày thêu dịu dàng ôn nhuận, người yêu đao như con lại nhiều năm không chạm, ngày ngày rửa tay làm canh nóng.
Những chuyện này truyền tới vòng bát quái kinh thành, ai cũng rối rít thở dài: “Chân ái đúng phải như thế!”
Trần Bảo Kiều từng chút từng chút thay đổi, mặc dù là nữ nhi của quỷ phiền toái An Tây Vương nhưng đối với Lục Chiêu rất thật lòng, Lục Chiêu cũng không còn bài xích nữa, Thanh Hành quận chúa cũng cảm thấy Trần Bảo Kiều là người khó sống chung, thế nên, từ lúc Trần Bảo Kiều gả đến, Lục phủ vẫn luôn hoà thuận.
Trần Bảo Kiều sinh cho Lục Chiêu hai nữ nhi, đại nữ nhi Lục Cẩm tính tình nhu hoà giống y như nàng ta lúc sau thành hôn, còn tiểu nữ nhi Lục Kiểu lại bất đồng.
Lục Kiểu sinh ra ở Bình Châu, lúc ấy An Tây Vương thỉnh chỉ muốn đón nữ nhi về nhà, nào đâu lúc Trần Bảo Kiều ở Bình Châu chẩn ra hỉ mạch, An Tây Vương không cho hồi kinh nữa, giữ lại đến lúc hạ sinh hài tử.
Lục Kiểu được sinh ra ở nhà ngoại, là do thế, vậy nên từ nhỏ đã được ngoại tổ cưng chiều, ở trong kinh đến lúc bốn tuổi thì được An Tây Vương đón về Bình Châu ở đến khi tám tuổi mới thả về nhà, sau mỗi năm phải hồi phủ về An Tây Phương sau một tháng.
Có lẽ do từ lúc nhở đã được xủng ái nên Lục Kiều không giống với tỷ tỷ, tính tình kiêu căng phách lối, muốn gì phải có bằng được nếu không sẽ không buông, mà ở phủ An Tây Vương, nàng ta muốn gì cũng được cả nhà ngoại tổ đáp ứng, chín cửu cửu đều sủng nàng, do thế khi trở về Lục phủ một đống quy củ nành ta có hơi khó chịu, tỷ như giữa đích nữ và thứ nữ phải có khoảng cách v.v....!dần dần, Lục Kiểu không kiểm soát được tính tình, bá đạo ương ngạnh thích khi dễ người khác, làm Lục Chiêu rất đau đầu, ngay cả Trần di nương cũng không biết phải làm sao vậy nên cảm thấy cực kì có lỗi với phu quân.
Chuyện Lục Kiểu kiêu căng truyền ra bên ngoài, nhưng qua hai năm Lục Kiểu đến Bình Châu, tiếng tăm nàng ta trong giới quý nữ kinh thành gần ngư biến mất.
Hiện giờ Lục Kiểu đã trở về được hai tháng, không biết vì sao không nghe thấy tin tức gì.
Hữu Hoà nhìn thiếu nữ tươi đẹp trước mặt, thầm nghĩ chắc là Cẩm phi nương nương khoa trương rồi, Lục ngũ tiểu thư vừa đáng yêu vừa biết lễ, có chỗ nào kiêu căng bá đạo đâu?
Nhớ đến việc Tiêu Trực từng ở Lục phủ sống nhờ nhiều năm, mà mới vừa rồi Lục Kiểu cũng gọi Tiêu Trực một tiếng “ ca ca”, nên Hữu Hoà bất giác dùng ánh mắt như đang nhìn muội muội nhìn Lục Kiểu, không khỏi nhoẻn miệng cười với nàng.
Hữu Hoà nào chú ý tới Tiêu Trực đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lục Lâm Hàn.
Đáng tiếc, Lục Lâm Hàn cũng chỉ đáp lại cho hắn một ánh mắt cực kì voi tội, ý tứ là: Ta cũng không biết.
Y làm sao biết được, thứ muội hay làm người khác đau đầu này từ khi trở về Bình Châu hoàn toàn thay đổi, giống như bị quỷ nhập vậy, đã qua hai tháng rồi nhưng người trong phủ vẫn chưa quen nữa là! Còn người thông minh nhất nhà ngày nào cũng vội đến không thấy bóng người, nào có tâm tư cân nhắc chuyện này.
Đánh chết Lục Lâm Hàn cũng sẽ không ngờ, Lục Kiểu đứng bên cạnh hắn hiện giờ sớm đã không phải là Lục Kiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...