Nghe xong lời Mục Trì Khiêm nói, Đinh Duật Phàm lại bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Sau này… Sẽ yêu cô ấy sao… Không đâu, không thể nào.
Trái tim của anh, có lẽ đã dành trọn cho Thẩm Đan Đan rồi.
Vậy nhưng… cô ta lại làm tổn thương anh như thế, muốn anh mở lòng với một người khác, e là chuyện không thể nào.
Huống hồ, từ trước đến nay, anh vốn chỉ xem Linh Lan như một cô em gái không hơn không kém.
Nhìn thấy người bạn của mình rơi vào trầm tư, Mục Trì Khiêm nhếch môi lên cười.
“Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi sao?”
“Trúng cái gì chứ? Tôi chỉ xem cô ấy… như em gái của mình thôi.”
“Đúng là cố chấp.”
Mục Trì Khiêm cười như không cười mà trả lời cậu bạn thân mình.
Anh cũng rất háo hức chờ xem thử, liệu rồi sẽ mạnh miệng được bao lâu.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Đinh Duật Phàm liền nói.
“Tôi chỉ xem Linh Lan là em gái của mình thôi.”
“Đừng nói với tôi là cậu không biết cô bé đó thích cậu.”
“Tôi biết… Nhưng… tôi không muốn tổn thương mình, tổn thương luôn cả em ấy.”
“Tùy cậu thôi.
Hy vọng là sau này, cậu sẽ không hối hận.”
“Chắc chắn sẽ không.”
Dù cho có làm gì ik nữa thì anh cũng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Linh Lan.
Năm dài tháng rộng, tình cảm mà cô ấy dành cho anh rồi cũng sẽ lắng xuống theo thời gian.
Chỉ có thể nói, cô và anh là hợp duyên vô phận, vậy cho nên, chẳng thể tính được chuyện dài lâu.
Doanh Doanh ngồi đó, đôi mắt mang theo dòng cảm xúc phức tạp.
Đinh Duật Phàm nói không có tình cảm với Linh Lan… Nhưng nếu như không có tình cảm với cô ấy, vậy hà cớ gì anh phải lo lắng cho Linh Lan… Nếu không có tình cảm, tại sao lại sợ làm tổn thương người ta.
Trong đôi mắt đó, cô nhìn thấy rất rõ, dòng cảm xúc mơ hồ ấy, đó không phải là thứ mà gọi là tình cảm anh em.
Trong đôi mắt và lời nói của Đinh Duật Phàm, rõ ràng là có một cái gì đó, một loại cảm giác ấm áp và dịu dàng chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ ấy mà thôi.
"Tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan đi cái sự tĩnh lặng ấy.
Đinh Duật Phàm nhìn dãy số gọi đến, anh không chút chần chừ mà lập tức nhấc máy lên nghe.
“Anh đây!”
Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng nhưng man mác buồn của Linh Lan vang lên.
“Duật Phàm, anh đang ở đâu? Về ngay được không?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Cái đó… Chị Đan Đan… đến tìm anh.”
Nghe cô nói câu đó, anh lại không trả lời.
Làm tổn thương anh đến vậy, bây giờ lại còn đến tìm anh để làm gì?
Ở phía bên kia, Thẩm Đan Đan trừng mắt nhìn Linh Lan.
Cô gái nhỏ chỉ biết thở dài rồi nói.
“Anh có về không?”
“Anh đang bận.
Lát nữa gọi lại em sau.”
Tắt máy, Linh Lan quay sang nhìn Thẩm Đan Đan rồi nói.
“Anh ấy nói đang bận.”
Thẩm Đan Đan thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa, trên tay mân mê ly rượu vang đỏ.
Đưa lên hớp lấy một ngụm, đôi mắt lả lơi khẽ liếc nhìn sang Linh Lan.
“Bận sao? Không đâu, anh ấy sẽ về ngay thôi.”
“Em không biết.”
“Có muốn cược một ván hay không?”
“Cược gì chứ?”
“Cược… Đinh Duật Phàm sẽ vì tao mà lập tức trở về.”
[…]
Tập đoàn Kỳ Vương…
Kỳ Thiếu Thương bỏ chiếc kính xuống, mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Nhìn vào màn hình máy tính suốt mấy giờ liên tục khiến anh có chút mỏi mắt rồi.
Cầm điện thoại lên xem, đã là giờ nghỉ trưa.
Anh thở dài một hơi rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.
Từ thang máy bước ra, nhìn một lượt nơi làm việc của các nhân viên, Kỳ Thiếu Thương bỗng dưng nhìn thấy một người… Bước thật nhanh đi về phía người ấy, anh nhíu mày hỏi.
“Tại sao giờ này cô còn ở đây?”
An An đang chăm chú chỉnh sửa lại đống tài liệu trên bàn, nghe tiếng anh hỏi thì liền giật mình ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy người trước mặt là anh, chẳng hiểu sao trái tim cô lại rộn ràng đến lạ.
“Còn chút việc vẫn chưa làm xong nên tranh thủ giờ nghỉ trưa làm thêm một chút.”
“Cô biết mấy giờ rồi không? Đợi cô xử lí hết đống tài liệu này thì cũng hết giờ ăn trưa rồi.”
“Không sao đâu! Tôi ăn bánh mì là được rồi.”
Lúc này, Kỳ Thiếu Thương mới để ý đến ổ bánh mì trên bàn.
Chẳng biết thế nào, anh tự dưng lại cảm thấy chạnh lòng.
“Ăn như thế này sao?”
“Ừm! Cũng ngon lắm đó.
Thử không?”
An An mỉm cười nhìn anh.
Bất giác, cô mới thấy thật buồn cười.
Kỳ Thiếu Thương là ai kia chứ? Cậu ấm của Kỳ gia, làm sao ăn nổi những thứ này.
Ngu ngốc…
Nghĩ đến đó, An An bất giác lại bật cười.
Nụ cười buồn của cô lại khiến ai kia dấy lên một dòng cảm xúc lạ.
“Cô ăn cái này thật sao?”
Kỳ Thiếu Thương nhỏ giọng hỏi.
An An mỉm cười rồi gật đầu với anh.
Hạ tầm mắt nhìn xuống tập tài liệu trên bàn, Kỳ Thiếu Thương khẽ thở dài.
“Để đó đi, đi ăn thôi.”
“Không được đâu! Làm không xong sẽ bị la đó.”
“Đi thôi.”
Nói rồi, anh nắm tay cô kéo đi.
An An im lặng, chỉ biết để mặc anh làm theo ý mình.
Cô cứ thế mà đi theo anh.
Suốt cả bữa trưa hôm đó, hai người ngồi đối diện nhau, vậy nhưng lại chẳng thể nói với nhau lời nào.
Cho đến khi ăn xong, An An mới khẽ nói.
“Tôi… Vào trước nha.
Bữa ăn hôm nay tôi sẽ…”
“Không sao, tôi mời.”
“Cảm ơn anh.”
An An cúi đầu chào anh rồi vội vã xoay người đi.
Kỳ Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng cô rồi chỉ biết thở dài.
Anh… điên thật rồi.
[…]
“Có bao nhiêu đây chuyện mà cũng làm không xong.
Cô nói xem, chúng tôi còn cần cô để làm gì nữa?”
“Trưởng phòng! Tôi xin lỗi.”
Kỳ Thiếu Thương vừa mới bước vào phòng làm việc của nhân viên thì đã nghe có người to tiếng.
Đôi mắt thâm trầm nhìn về phía đó, bóng người quen thuộc của cô hiện lên trong mắt anh.
Nhíu mày nhìn thật lây, anh chậm rãi đi về phía cô.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy anh, cô trưởng phòng kia liền lên tiếng nói trước.
“Tổng Giám đốc! Tôi chỉ bảo cô ấy chỉnh sửa lại đống tài liệu trên bàn, vậy mà cũng làm không xong.”
Kỳ Thiếu Thương đưa mắt nhìn An An cúi đầu đứng đó, anh cầm lấy tập tài liệu lên xem.
"Tổng Giám đốc… "
“Trường phòng Ân! Đây là cái gì?”
“Tổng Giám đốc., tôi…”
“Rõ ràng là thứ đã vứt đi, cô cố tình làm khó cô ấy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...