Trải qua một đêm vận động kịch liệt, hai người đều dần chìm vào giấc ngủ say...
Sáng hôm sau...
Mục Trì Khiêm nhíu mày, khẽ cựa mình thức dậy.
Quay sang nhìn cô, Doanh Doanh vẫn còn đang say ngủ.
Cô gối đầu lên tay anh, cánh tay mềm mại ôm lấy anh mà ngủ ngon giấc.
Nhìn gương mặt hiền lành của cô, chẳng hiểu sao anh lại khẽ mỉm cười.
Nhớ lại những chuyện đã diễn ra vào tối hôm qua, anh khẽ đưa tay chạm nhẹ vào má cô.
Cô gái này khi bị ngấm thuốc, quả thật là trở nên rất mê người.
Nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, anh chậm rãi rút tay ra, đặt cô nằm xuống chiếc gối mềm mại.
Xoay người bước xuống giường, anh đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Doanh Doanh nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra.
Kì thực lúc nãy, khi anh vừa động thì cô đã thức giấc rồi.
Chỉ là không biết phải đối mặt với anh thế nào cho nên cô mới giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ.
Nhớ lại những chuyện mình đã làm tối qua, Doanh Doanh thật sự là muốn biến mất ngay lập tức.
Cô làm sao quên được, đêm qua cô đã...!Ầy cứ nghĩ tới thôi là lại muốn độn thổ.
Vén chiếc chăn bông mềm mại lên, Doanh Doanh đưa mắt nhìn vệt máu đỏ trên tấm ga trải giường.
Lặng người một lúc, cô khẽ nhắm mắt rồi thở dài.
Vốn dĩ là bèo nước gặp nhau, vậy mà cô lại bất cẩn để hai người đi quá giới hạn.
Giờ thì...
Lại nghĩ đến những lời mà anh đã nói, Doanh Doanh lại cảm thấy buồn cười.
Thứ gì tôi cũng có thể cho cô, chỉ duy nhất một thứ không thể...!đó là tình yêu.
Mím môi nở một nụ cười nhạt, cô tự dưng lại thấy có chút đau lòng.
Bật cười tự chế giễu bản thân, cô tự dặn lòng mình là không được rung động với anh.
Một lúc sau nghe có tiếng vặn cửa, cô vội xoay người sang hướng khác rồi nhắm mắt lại vờ như mình đang ngủ.
Mục Trì Khiêm từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn tắm.
Đi đến cạnh tủ quần áo, anh chọn một chiếc quần âu đen, áo sơ mi trắng rồi mau chóng mặc nó lên người.
Doanh Doanh vùi mặt vào trong chăn, đôi mắt xinh đẹp lại không nhịn được mà lén lút nhìn anh.
Nhớ lại buổi đêm hôm đó, lần đầu tiên cũng là trong căn phòng này, cũng bộ quần đen áo trắng, một thân lịch lãm như thế.
Chỉ là lần đó khi gặp anh, cô cảm thấy anh lạnh lùng đáng sợ.
Còn bây giờ...!thì không.
Trải qua thêm một vài công đoạn nhỏ, Mục Trì Khiêm lại trở về với vẻ phong độ lạnh lùng thường ngày.
Quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang "rất say ngủ", anh khẽ cong môi lên cười rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Doanh Doanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ nâng người ngồi dậy, cô cảm thấy toàn thân đều ê ẩm.
Là do đêm qua, cô quá cao hứng, tự mình mặt dày đòi hỏi người ta.
mấy lần liên tiếp.
Vậy nên trách ai được ngoài bản thân mình đây.
Đưa tay lên vò đầu bứt tóc, cô buồn bực bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Với tay bật vòi nước nóng, một dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể cô.
Doanh Doanh đứng dưới làn nước đó nhắm chặt mắt lại, cố gắng thôi miên bản thân mình hãy quên hết những chuyện tối qua đi.
Nhưng rồi, lời anh nói lại lần nữa vang lên bên tai cô: Tôi có thể cho cô mọi thứ, chỉ duy nhất một thứ không thể...!đó là tình yêu..."
Đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười, giấu đi trong lòng bao nhiêu nỗi phiền muộn.
Cũng nào có quan hệ gì đâu, vậy mà sao cứ mỗi lần nghĩ đến là lại cảm thấy rất đau lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Doanh Doanh lập tức trở mắt, với tay tắt nước rồi lấy khăn tắm quấn quanh người mình.
Tiếng bước chân đang tiến dần về phía cô, Doanh Doanh khoá trái cửa rồi lớn tiếng hỏi.
"Ai?"
"Đừng sợ! Là tôi!"
Nghe được giọng nói của anh, trái tim cô như thòng xuống mặt đất.
Cô còn nghĩ là có trộm hay gì đó lẻn vào nhà nữa chứ...!Thật là doạ cô sợ chết rồi.
"Doanh Doanh! Mở cửa."
Nghe anh nói, cô liền lên tiếng hỏi lại.
"Để làm gì chứ?"
"Em không định ra ngoài sao?"
"Tôi...!Tôi không có quần áo."
"Tôi mang đến cho em đây."
Nghe thấy thế, cô liền mở cửa.
Mục Trì Khiêm đứng đó, nhìn thấy cô mở cửa thì liền đưa cho cô một túi đồ.
"Xem thử có vừa không!"
"Ờ...!Anh đợi một lát."
Đóng cửa lại, cô liền lấy quần áo ra thay.
Mục Trì Khiêm mua cho cô một chiếc váy ngang gối màu lam nhạt.
Sau khi cô mặc vào thì liền mở cửa bước ra.
"Xong rồi!"
Dáng người cao lớn đi về phía cô.
Cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, anh nhẹ nhàng giúp cô lau tóc.
"Sau này không được để tóc ướt quá lâu, nếu không sẽ cảm."
Một giây đó, trái tim cô bỗng đập nhanh liên hồi.
Nhưng lời anh nói tối qua lại khiến cô cảm thấy có chút xót xa.
Bước lùi về sau một bước, cô ngước mắt lên nhìn anh.
"Tôi có thể tự làm được!"
Nói rồi, cô giành lấy chiếc khăn từ trong tay anh.
Mục Trì Khiêm có chút không vui, nhưng...!như vậy ừ thì cũng tốt.
"Lát nữa...!tôi đưa em đến bệnh viện."
"Không cần đâu! Tôi tự đi được."
"Tôi đã hứa với mẹ của em, sẽ mang em trả cho bà ấy.
Nói rồi thì không thể không làm."
Doanh Doanh ngưng động tác trên tay, im lặng nhìn anh một lúc rồi khẽ gật đầu.
Sau khi chỉnh chu mọi thứ, anh và cô cùng nhau ra khỏi nhà.
Bên ngoài cổng, Lưu Diễn đã đậu xe đợi sẵn ở đó.
Anh và cô ngồi vào trong xe, Lưu Diễn khởi động xe rồi rời đi.
Chiếc xe lăn bánh chạy một mạch đến bệnh viện...!Suốt cả chặng đường đi, hai người hình như không nói với nhau một lời nào.
Không phải là không muốn nói, mà là không biết phải nói thế nào.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Anh mở cửa cùng cô bước xuống rồi sánh bước đi vào trong.
Đến phòng bệnh của Lý Chiêu Anh, cô thấy bà đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt cũng đã trở lại hồng hào thì trên môi liền nở một nụ cười.
"Mẹ!"
Lý Chiêu Anh ngước mắt nhìn lên, thấy cô đang đứng trước cửa thì liền mỉm cười vui vẻ.
"Doanh Doanh! Về rồi sao?"
"Dạ! Con về đây."
Nói rồi cô liền chạy về phía bà.
Mục Trì Khiêm đi theo phía sau cũng tôn trọng gọi bà một tiếng.
"Bác gái!"
"À...!Con cũng tới sao?"
"Vâng! Con mang cô ấy trả lại cho bác như đã hứa."
"Nó không gây phiền phức gì đó chứ?"
"Dạ không...!Cô ấy chỉ là...!hơi năng động một chút."
Lý Chiêu Anh nghe xong thì liền mỉm cười nhìn cô con gái nhỏ của mình.
Mục Trì Khiêm nhìn bà rồi nói tiếp.
"Con xin phép đi trước! Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng."
"Được! Con đi đi."
"Doanh Doanh! Khi nào bác ấy được ra viện thì gọi cho anh.
Anh cho Lưu Diễn đến đón em."
"Vâng! Em biết rồi."
Khẽ cuối đầu chào bà, anh xoay người vội vã rời đi.
Lý Chiêu Anh nhìn theo bóng lưng anh rời lại quay sang nhìn Doanh Doanh.
Nếu như cô lấy được một người chồng tốt, bà cũng có thể phần nào vơi đi cảm giác tội lỗi trong lòng mình...
[...]
Mục Trì Khiêm ngồi vào trong xe, Lưu Diễn liền quay lại nói.
"Tổng giám đốc! Chủ tịch ngài ấy đã cho người điều tra thân thế của mợ chủ rồi."
"Kết quả?"
"Toàn bộ thông tin đã bị phong tỏa.
Người của ông ấy không tra ra được bất kỳ một manh mối nào."
"Làm tốt lắm! Đến công ty."
"Vâng!"
Chiếc xe của anh vừa lăn bánh rời đi, một chiếc xe khác đã ngay lập tức dừng lại...
*****
Mị đi làm rồi nên không có nhiều thời gian.
Sẽ cố gắng ra đều mỗi ngày từ 1-2 chương cho mí bà nhe...!đừng có bơ túi ó☺️☺️☺️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...