Thẩm An Nhiên nhìn đôi đũa đặt ở một bên rồi vươn tay cầm lấy: “Em muốn ăn thức ăn trước, anh không cần phải tự mình đút cho em đâu.”
Dù sao cô chỉ là mất trí nhớ chứ không phải bị gấy tay, cô cầm đũa đang chuẩn bị gắp một món ăn ở trước mặt, còn chưa chạm được đến thì đôi đũa đã rơi xuống bàn.
Thẩm An Nhiên ngẩn cả người, cô nhìn đũa trên bàn rồi nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, tay cô rõ ràng rất khỏe, nhưng vì sao không thể cầm đũa gắp thức ăn được?
Lệ Đình Phong muốn làm gì đó nhưng đã quá muộn, bác sĩ từ lâu đã nói với anh rằng tay Thẩm An Nhiên không thể khôi phục lại như trước đây, có lẽ tay sẽ bị liệt như vậy cả đời.
Anh đã từng nghĩ điều này sẽ rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ khi tận mắt chứng kiến lại mãnh liệt đến vậy, hình ảnh tay Thẩm An Nhiên đang run rẩy giống như một con dao cứa vào tim anh, đau đến nỗi đã một lúc lâu trôi qua mà anh vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Lệ Đình Phong nhặt đũa dính đầy nước rau trên bàn lên và dùng giấy ăn lau đi: “Em muốn ăn gì?”
Anh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẫn đang run rẩy, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào tay mình, trong đầu cô có hình ảnh gì đó xẹt qua, nhưng quá nhanh không thể nắm bắt được, cô rụt vai hỏi: “Tay em vì bị tai nạn xe hơi mới trở thành như vậy sao?” Cô dừng lại một chút rồi lại khàn giọng hỏi: “Em có bị tàn tật không?”
Câu cuối cùng của cô được thốt ra, hốc mắt Lệ Đình Phong lại đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp, tay anh nắm tay Thẩm An Nhiên rồi đột nhiên bật khóc: “Là anh không bảo vệ em: Anh biết Thẩm An Nhiên kiêu ngạo đến mức nào, nhưng bây giờ cô thành một người tàn tật, ngay cả đũa cũng không cầm được.
Việc biết chơi đàn violin, biết nấu cơm, năng lực siêu việt trong công việc, sau khi Thẩm An Nhiên đi một vòng đến địa ngục thì đã hoàn toàn biết mất.
Cô vẫn luôn tự hào, hiện giờ nhìn vào bàn tay đang run rẩy trong lòng phải tuyệt vọng tới mức nào?
Lệ Đình Phong nắm lấy tay của Thẩm An Nhiên nhưng lại chẳng thể chạm vào được linh hồn cô, điều mà anh có thể làm bây giờ chính là chăm sóc cho cô thật tốt, chữa lành lại tâm hồn vốn dĩ đã không được lành lặn của cô, cố gắng hết sức chăm sóc cô để cô giống như một người bình thường, nhưng mà cho dù anh có làm thêm nhiều việc đi nữa cũng biết sâu sắc rằng không thể bù đắp được, càng không thể biết được làm cách nào mới có thể thuyết phục bản thân ngăn lại nước mắt.
Quá mất mặt, trông anh còn buồn hơn cả Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên vốn dĩ khá buồn bã, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khóc tới mức này cô vô cùng bối rối, cô muốn nói gì đó nhưng mà cổ họng như bị mắc kẹt một thứ gì đó vậy.
Qua một lúc khá lâu, cô nhấc tay lên nhẹ nhàng võ lấy cánh tay của anh: “Chồng ơi, anh đừng khóc, em bị tai nạn không trách anh, dù sao thì tay cũng thể hồi phục được, tuy em bây giờ không nhấc được đũa nhưng vẫn có thể dùng thìa mà, hơn nữa không phải là còn có anh ở đây chăm sóc em sao? Anh vì em”
Cô thuận tay chỉ vào một món ăn: “Em muốn ăn món kia”
Nói rồi mở miệng ra đợi Lệ Đình Phong đút cho cô ăn.
Hiện giờ Thẩm An Nhiên có thể chắc chắn, tình cảm mà người đàn ông này đối với cô vô cùng sâu nặng, có lẽ chính là vì yêu quá sâu cho nên mới thấy áy náy mà khóc thành bộ dạng này.
Thẩm An Nhiên nhớ không rõ, chỉ yên lặng ăn hết cơm sau đó nhìn ra phía cửa sổ tới ngây người, tinh thần của cô tốt như thế sau khi uống xong thuốc thì liền đi ngủ.
Ở trong bệnh viện ở hết hai tuần, người mà Thẩm An Nhiên nhìn thấy trong một ngày không hề nhiều, không phải là bác sĩ ý tá thì chính là Lệ Đình Phong, đôi khi Triệu Việt cũng tới, dường như anh ta rất thích nói về chuyện quá khứ cùng với Thẩm An Nhiên, một khi tìm được cơ hội thì liền nói không ngừng.
Đáng tiếc Thẩm An Nhiên không nhớ được hết mọi chuyện, cũng không có ấn tượng gì.
Chỉ cảm giác rằng kiểu hay có trong phim cẩu huyết, như Triệu Việt nói lúc ban đầu vậy: “Phim Quỳnh Dao”, Thẩm An Nhiên vừa nghe được mười phút thì liền đi gặp Chu công rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...