“Thẩm An Nhiên, anh sẽ không đưa em đi đâu cả, em không cần nói xin lỗi với anh, em không có sai, không có sai…”
Lệ Đình Phong liên tiếp lặp lại hai lần, giọng nói càng ngày càng nặng hơn, dường như tim muốn chảy máu ra.
Nửa người trên của Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong đè lại, cô chỉ cảm thấy mình giống như bị chặt đứt, đầu choáng váng mắt thì hoa, cô giương miệng lên muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Miệng vết thương trên người cô đã tốt hơn nhưng những vết sẹo loang lổ trên người và trên tay vẫn còn, móng tay ở cả mười ngón cũng sẽ không mọc lại như lời bác sĩ đã nói, không có móng tay mà tay trụi lủi thì sẽ rất khó coi.
Thẩm An Nhiên nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, muốn duỗi tay lên cào anh nhưng lại phát hiện mười ngón tay của mình chả có sức lực gì cả.
Dưới sự áp chế như thế, sức lực của Thẩm An Nhiên lại không mạnh bằng Lệ Đình Phong, hơn nữa cô bị bệnh đã hôn mê chín mươi ngày nên lúc này thể lực của cô rất mỏng manh, giấy giụa được một lát thì cảm thấy rất mệt.
Hiện giờ trên ngực cô như bị đè nặng bởi một cục đá, cộng thêm cảm giác thở không nổi nữa, có lẽ tế bào của bệnh ung thư dạ dày lại đang tác quái, Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen: “Khụ”, thế nhưng cô lại nôn khan một tiếng.
Dạ dày chỉ có nước, cô vừa nôn ra thì cảm thấy cả miệng mình đầy máu, cánh môi ngó sen lại trở nên trắng bệch vào giờ phút này.
Sắc mặt cô cũng không tốt, thế nhưng giữa lông mày có chút đen, trong mấy tháng lúc Thẩm An Nhiên hôn mê này Lệ Đình Phong đã tìm và mời một đội các chuyên gia về bệnh ung thư dạ dày có chuyên môn từ nước ngoài tới để chữa trị cho cô, bởi vì cô đã bị hôn mê nên nếu phát bệnh lúc nào thì cũng không thể biết được, vẫn may là tế bào ung thư đã bị ngăn chặn lại.
Nhưng Thẩm An Nhiên vừa tỉnh lại đã nôn ra một ngụm máu, cả người đều trở nên mơ màng.
rồi, khi đối mặt với những tình huống khẩn cấp cho dù có không kịp nghĩ được cách nào thì chắc chắn cũng sẽ không luống cuống tay chân.
Nhiều năm qua việc có nhiều vấn đề để giải quyết sớm đã trở thành một thói quen của anh.
Có đôi khi anh tự tin một cách mù quáng và tự cao tự đại nhưng bản thân anh cũng có sự tin tưởng vào địa vị của mình, anh cũng không tin vào cái gì mà gọi là nhân quả báo ứng, cho nên không hề kiêng nể gì mà làm càn.
Hiện giờ anh mới biết được thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, thế nào gọi là luân hồi, làm phụ lòng một người thì thật sự sẽ gặp phải báo ứng, đây là những gì mà anh phải trả giá.
Giọng Thẩm An Nhiên khàn đến mức gần như không nghe thấy tiếng nữa, những âm thanh đáng sợ phát ra một cách đứt quãng từ cổ họng cô, vừa khó nghe vừa chói tai.
Thẩm An Nhiên nhìn vào khuôn mặt Lệ Đình Phong, cảm giác như máu chảy ngược toàn thân, cô muốn giãy giụa, muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng người cô mềm nhữn không còn sức lực động đậy.
Cô nằm đó chín mươi ngày, đối với Lệ Đình Phong những ngày cô hôn mê trải qua cực kì chậm rãi, nhưng đối với Thẩm An Nhiên, những thứ đáng sợ cô gặp phải đó như chỉ mới hôm qua..