Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
“Nếu không quản được nửa thân dưới thì không cần dùng nữa đâu” Lệ Đình Phong ngồi một cách nhàn hạ thoải mái mà nhìn.
Giọng điệu và lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều như một con dao mà cắt ở trên người ông ta, quả thực như muốn lấy mạng.
Trần Hâm Bắng đã đái ra rồi, nếu không chỉ sợ có khi lúc này lại bị doạ đái ra quần tiếp.
“Tổng giám đốc Lệ, không cần đâu!” Trần Hâm Bằng vội la lên: “Tuy rằng tôi động đến người phụ nữ của ngài nhưng đó cũng là do cô ấy tự nguyện, huống chỉ tôi còn chưa chân chính chạm vào cô ấy”
Lúc trước bị đánh thì mồm miệng lại không rõ, hiện tại bị dọa một chút thì đầu lưỡi lại linh hoạt trong nháy mắt, Trần Hâm Bằng chảy nước mắt nước mũi tèm nhem.
Tuy rằng ông ta có tội, nhưng tội không đến nỗi đó, cùng lắm thì ông ta chỉ đánh Thẩm An Nhiên vài cái, vết thương trên cổ tay là do chính cô ta cắt, hơn nữa bả vai của ông ta cũng bị cô ta đâm vào.
Ông ta tàn nhẫn, Thẩm An Nhiên tàn nhẫn hơn ông ta, mà Lệ Đình Phong lại càng tàn nhãn đến nỗi không phải con người, vậy mà anh ta còn muốn thiến mình luôn!
Lệ Đình Phong ngồi ở chỗ đó không nói ra tiếng, sắc mặt càng ngày càng trầm, ngón tay không ngừng gõ gõ tay vịn ghế, tần suất như vậy của anh cũng đã đủ để chứng tỏ trong lòng anh dang nghĩ gì.
“Ông nói là do Thẩm An Nhiên tự nguyện?”
“Vâng… Đúng vậy.” Dưới ánh sáng tối tăm, ngũ quan của anh có chút mơ hồ, hơn nữa ông ta đang khóc nên càng không thể nhìn rõ phía trước nhưng ông ta có thể cảm nhận được đôi mắt đen như chim ưng của anh đang nhìn về phía mình.
Trần Hâm Bắng run run người nói: “Nếu tổng giám đốc Lệ không tin thì có thể tìm cấp dưới của tôi là Thuận để hỏi, hợp đồng mà Thấm An Nhiên đã ký đang năm ở trong tay cậu ta”
Lệ Đình Phong hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông đang đứng xoa dao ở trước mặt Trần Hâm Bằng quay đầu lại nhìn Lệ Đình Phong một cái.
Lệ Đình Phong giơ tay vẫy vẫy, người đàn ông buông dao, Trần Hâm Bằng nhẹ nhàng thở ra.
Lệ Đình Phong: “Gọi điện thoại bảo người đó đem hợp đồng tới Trần Hâm Bằng nào dám cãi lại, ông ta lập tức đọc một dãy số ra, cấp dưới của Lệ Đình Phong gọi qua dãy số kia xong liền nói theo ý Lệ Đình Phong, bảo cậu ta đưa hợp đồng mà Thẩm An Nhiên đã ký tới đây.
Đợi gần nửa tiếng thì điện thoại lại vang lên, người đàn ông kia đi ra ngoài lấy hợp đồng rồi quay trở lại ngay, cung kính mà đưa nó cho Lệ Đình Phong.
Đây đúng là một bản hợp đồng, Lệ Đình Phong nhìn chữ viết trên đó, đúng thật là Thẩm An Nhiên, còn có cả dấu vân tay được để lại nữa.
Anh nhanh chóng xem nội dung trên hợp đồng xong, tầm mắt anh trượt xuống rồi dùng sức nhéo trang giấy trong tay.
Thẩm An Nhiên lại ký loại hợp đồng bán mình này sao?! Để giúp Thẩm An Phú trả hết ba chục tỷ mà cô lại đồng ý ngủ một đêm với Trần Hâm Bảng!
Trần Hâm Bằng thấy hợp đồng đã được đưa tới đây thì nhẹ nhàng thở ra, ông ta không chắc bản hợp đồng này có tác dụng bao lớn, nhưng chẳng qua nhìn sắc mặt Lệ Đình Phong thì hẳn là đá tin rồi.
Hiện tại Trần Hâm Bắng chỉ nghĩ tới việc làm sao có thể giữ được tính mạng và nửa dưới của mình thôi.
Lệ Đình Phong vẫn im lặng không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng mà nắm chặt bản hợp đồng trong tay.
Anh cũng đã đọc nội dung hơn hai trăm chữ kia vô số lần, càng đọc thì trong lòng lại càng thấy tức giận.
Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên! Anh nhắc lại ba chữ này trong lòng, mỗi lần nhắc tới lại càng cần răng khẩn trương hơn.
“Tông giám đốc Lệ, nếu Thẩm An Nhiên đã tự nguyện rồi thì hẳn sẽ không liên quan gì tới tôi nữa, ngài có thể buông tha cho tôi hay không, tôi bảo đảm về sau tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài nữa”
Lệ Đình Phong ngẩng đầu, ánh mắt đầy sự u ám khiến người khác nhìn mà thấy sợ: “Chỉ có người chết mới không xuất hiện ở trước mặt tôi thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...