Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Bạch Hải Châu giải thích nói: “Lúc trước từng đưa cô đến nơi này… Nơi này có người mà cô quen biết.” Người quen biết ở đây là chỉ “Tần Minh”, cậu vốn muốn tìm này bác sĩ này hỏi một chút về tình hình, nhưng sau khi đến đây mới biết Tần Minh đã rời khỏi, nếu không phải gặp được Tô Thanh Kiều, còn không biết phải mù quáng đợi chờ bao lâu.
Tâm tư của Bạch Hải Châu rất dễ đoán được, suy nghĩ cái gì đều thể hiện hết lên mặt.
Cậu thật sự rất ngốc, thế cho nên Thẩm An Nhiên không ngại nói cậu ta ngốc, hành động này chẳng khác gì ôm cây đợi thỏ, đưa cô đến một lần lại cho rằng cô vẫn sẽ đến lần nữa, vì thế mới dứt khoát mỗi ngày đều đến bệnh viện chờ cô.
Thẩm An Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Thanh Kiều, Tô Thanh Kiều bất đắc dĩ nhún nhún vai, hiển nhiên cũng là không có biện pháp nào.
Bạch Hải Châu nói rất ít, lúc nào cũng đơn độc không biết cách nói chuyện, có thể chủ động tìm Thẩm An Nhiên đã khiến người ta bất ngờ rồi.
Tô Thanh Kiều nói thêm một câu: “Tôi có cần đi ra ngoài để hai người ở lại nơi này nói chuyện hay không?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Không cần, cô đi rồi đợi lát nữa có bệnh nhân tìm cô thì làm sao bây giờ?” Cô nói với Bạch Hải Châu: “Anh vào đây ngồi đi”
Vốn là định lấy một ít thuốc rồi quay về, bây giờ đụng phải Bạch Hải Châu trong thời gian ngắn chắc không về được.
Thẩm An Nhiên mới nhìn thời gian, đã một giờ chiều, cô hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Bạch Hải Châu hé miệng lắc đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm.
Thẩm An Nhiên dù cho có bình tĩnh đến đâu cũng không được tự nhiên khi bị nhìn như vậy, liếc nhìn.
bộ dáng của Bạch Hải Châu, nghĩ đến những lời nói trước đây của cô đều vô ích.
Rất nhiều chuyện cô nghĩ không ra, ví như hiện tại, cô nghĩ không ra Bạch Hải Châu tại sao lại thích cô?
Nhưng ngẫm lại cô thích Lệ Đình Phong lúc mười sáu tuổi, lúc đó chẳng phải cũng khiến người khác cảm thấy khó hiểu sao?
Mặc dù Bạch Hải Châu nói không đói, nhưng Thẩm An Nhiên đã gọi cậu ta một phần thức ăn mua bên ngoài và giục cậu ta ăn.
Ăn được một nửa, Thẩm An Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, lúc này gọi cho cô không phải chuyện công việc thì chính là Lê Đình Phong, đợi khi Thẩm An Nhiên lấy điện thoại ra, cô liền phát hiện không phải hai vế trên, mà là một số điện thoại lạ.
Thẩm An Nhiên cầm điện thoại lên nghe: “Xin chào, là ai vậy ạ?”
“Cô Nhiên” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại: “Anh trai cô nợ ba mươi tỷ trong sòng bạc.
Bây giờ tôi cần cô mang tiền đến đây.”
Mười lăm tỉ, tiền trên người Thẩm An Nhiên thêm sáu tỉ mà Lê Đình Phong đã đưa trước đó, tổng cộng chưa đến mười năm tỷ, cô đi đâu để kiếm mười lăm tỉ chứ?
Thẩm An Nhiên mím môi, giả bộ bình tĩnh: “Tôi không có tiền, ai nợ tiền thì anh tìm người đó, tìm tôi làm gì?”
Rõ ràng là bên kia đang sử dụng loa ngoài, Thẩm An Nhiên đã nghe thấy giọng nói của Thẩm An Phú khi cô vừa dứt lời.
“Em gái, mau cứu anh, chỉ có ba mươi tỷ mà, em tìm Lệ Đình Phong lấy! Nếu không có tiền bọn họ sẽ chặt tay anh”.
Tình huống mà Thẩm An Phú gọi cô là em gái, chính là lúc cầu cứu cô, trong điện thoại truyền đến tiếng cầu cứu của anh ta, mà vẻ mặt của Thẩm An Nhiên lạnh tanh, so với bình thường cành lạnh lẽo hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...