Lời này thật kì lạ, Lệ Đình Phong nhíu mi, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Đừng cho là anh không biết trong lòng em đang nghĩ cái gì, có điều em cũng cần lo lắng, anh để anh ta đi theo em không phải để canh chừng em, năng lực làm việc của anh ta rất tốt, những việc khó khăn có thể giao toàn bộ cho anh ta, anh ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.”
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau rời giường rửa mặt ăn cơm.
Bữa sang của Lê Đình Phong rất đa dạng phức tạp, còn món ăn của Thẩm An Nhiên chỉ có cháo, người có bệnh dạ dày ăn uống phải đơn giảm thanh đạm.
Lệ Đình Phong ăn không nhiều lắm, vừa ăn còn muốn uống cà phê vừa xem báo chí: “Đợi lát nữa anh.
đưa em đi làm
Thẩm An Nhiên: “Em hôm nay trực tiếp đi đến nhà họ Tần.”
Lệ Đình Phong buồng tờ bảo xuống: “Anh tiện đường đưa em đi”
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, anh đưa cô đi? Còn tiện đường?
Nhà họ Tần và tập đoàn Đại Phong một chỗ ở phía bắc một chỗ ở phía Nam, tiện đường chỗ nào, cực kỳ xa, vòng qua vòng lại hết nửa thành phố?
Thẩm An Nhiên biết điều không đi quấy rầy hứng thú của anh, chỉ là hỏi nhiều một câu: “Sao lại là anh lái xe, tài xế của anh đâu?”
“Nghỉ phép”
Cho dù là tài xế nghỉ ngơi, cũng không tới phiên anh lái xe? Hơn nữa cô nhớ rõ Lệ Đình Phong không thích tự mình lái xe, anh cho rằng lái xe chính là lãng phí thời gian, so với lái xe còn không bằng ngồi ở
trên xe xem mấy phần văn kiện.
Thẩm An Nhiên sợ chậm trễ thời gian khiến anh không vui, cầm theo máy tính đi ra ngoài, thay giày.
Lệ Đình Phong đi ra ngoài trước, lái xe đến dừng lại ở cửa.
Thẩm An Nhiên cúi người ngồi vào trong.
Trong xe không có âm nhạc, cũng không ai nói chuyện, im lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, Thẩm An Nhiên cùng Lê Đình Phong hình như, trong lòng không có một chút tạp niệm, một người chỉ chăm chú lái xe, mà người còn lại cũng chỉ là nhìn ngắm những cảnh sắc ven đường.
Mấy tháng này quan hệ của cô cùng Lê Đình Phong thay đổi rất nhiều, có đôi khi đêm khuya tỉnh dậy, cô nhìn người đàn ông đang ông cô ngủ nghi ngờ chính mình đang nằm mơ.
Hiện tại cô vẫn chưa quen, chỉ có thể nói là bởi vì trong bốn năm kia, Lệ Đình Phong đối xử tồi tệ với cô nên đã mang đến ảnh hưởng lớn, đã khắc sâu vào xương tủy, khi ngẫm lại chỉ thấy vô cùng kích động.
Lệ Đình Phong mở một chút âm nhạc trên xe, là đoạn nhạc khiến người ta thả lỏng tâm trạng.
Lệ Đình Phong liếc mắt nhìn sườn mặt điềm tĩnh của cô, giật giật hầu kết.
Cũng như những gì Thẩm An Nhiên suy nghĩ, Lệ Đình Phong cũng không thích lái xe, anh có tài xế riêng đưa đón, nhưng khi cùng Thẩm An Nhiên bên nhau anh nguyện ý làm một tài xế, hưởng thụ khoảng thời gian thuộc về hai người.
Vừa đến tám giờ rưỡi, ánh mặt trời lộ ra những tia sáng ấm áp xuyên qua các tầng mây, khúc xạ qua những tấm kính trên những tòa nhà chiếu vào mắt.
Lệ Đình Phong đem xe đậu ở vị trí đậu xe tạm thời, đối diện chính là nhà họ Tần.
Cụp một tiếng, cửa xe mở khóa, Thẩm An Nhiên xuống xe khó được lúc dịu dàng mà nói câu “Cám
Ơn”.
“Giữa trưa có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.”
“Vậy em có khả năng không có thời gian.”
Cũng không biết là thật sự không có thời gian, hay là bởi vì nghĩ đến việc phải ăn cơm cùng Lê Đình Phong mà tìm cớ từ chối, Lê Đình Phong không nói gì, sau khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên mang theo máy tính đi qua đường thì Lê Đình Phong mới lái xe rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...