Bên trong vô cùng yên lặng, tiếng khóc than mà anh lo lắng cho đến đêm khuya cũng không xảy ra.
Ngược lại là Hạ Minh Nguyệt đi ra, cô ta khóc rất lâu nên hai mắt sưng to, nhìn vô cùng tiều tụy, thím Vương phải đứng ở một bên để đỡ cô, biết hai người đang có mâu thuẩn tranh cãi nhau nên bà cũng không thể nói gì, chỉ có thế yên lăng đỡ lấy Hạ Minh Nguyệt.
Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lệ Đình Phong, trong một lúc nhất thời cô ta cho rằng anh đang đợi cô, nhưng sau khi nhìn thấy phòng bệnh gần anh nhất là phòng của Thẩm An Nhiên chứ không phải cô ta, trong nháy mắt như bừng tỉnh ra.
Thất vọng là nhất định có rồi, nhưng hiện tại ngoại trừ thất vọng ra cũng không có cảm xúc dư thừa nào khác, ngay cả hận anh cũng lười hận.
Đi đến bên người Lệ Đình Phong, cô ta dừng chân một chút: “Đình Phong, em trở về đây”
Lệ Đình Phong chậm rãi mở mắt nhìn cô ta sau đó “Ừm” một tiếng.
Tính tình lạnh lùng như vậy, giống như đang đối diện với một người xa lạ.
“Trở về liền thu dọn đồ đạc đi, lúc nào chuyển thì gọi điện cho anh để anh sắp xếp tài xế”
Hạ Minh Nguyệt không ngờ câu tiếp theo của Lệ Đình Phong là đuổi cô ta đi, cũng không để lại chút tình cảm nào.
Hạ Minh Nguyệt sững người hồi lâu mới trả lời: “Được”
Thím Vương đứng bên cạnh cũng sửng sốt, Hạ Minh Nguyệt đột nhiên ra viện cũng thôi đi, Lệ Đình Phong còn đuổi người ta đi,chẳng lẽ bởi vì anh biết chuyện Hạ Minh Nguyệt cố ngã xuống lầu đổ lỗi cho Thẩm An Nhiên?
‘Thím Vương vốn còn muốn nói tốt giúp Hạ Minh Nguyệt mấy câu nhưng bà ấy làm chuyện cần rứt lương tâm nên cho đến khi ra khỏi bệnh viện cũng không nói thêm gì.
Triệu đi đến Bán Thành rất nhanh liền sao chép một bản video giám sát ngày hôm đó, anh ta liền cầm về nhà đến cơm cũng không ăn liền bắt đầu tìm và cắt đoạn video đó ra cho Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong trong tin nhản chỉ nói đại khái thời gian, nhưng không hề nói khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì, vì vậy lúc anh điều chỉnh thời gian, màn hình chuyển đến cảnh Thẩm An Nhiên “đẩy” Hạ Minh Nguyệt xuống lầu.
Anh ta chỉnh tốc độ nhanh nhất, không qua bao lâu lại nhìn thấy Lệ Đình Phong trực tiếp ôm Thẩm An Nhiên ném từ lầu hai xuống, mặt đất đầy máu, nhìn thấy cảnh đó mà giật mình.
Triệu Việt cứng đờ ngồi tại chỗ, thậm chí còn quên chớp mắt nhìn chằm chắm vào máy tính, hình như anh ta vừa nhìn thấy một cảnh tượng không nên xem, liệu anh có bị tống giám đốc Phong diệt khẩu không?
Nhưng nói thật, anh ta trước giờ luôn biết Lệ Đình Phong rất tàn nhãn nhưng không nghĩ tới sự tàn nhãn của anh lại hoàn toàn không có giới hạn như vậy, vậy mà trực tiếp ném một cô gái xuống lầu, nhìn cảnh tượng mặt đất đầy máu đó liền biết sự việc sau đó không đơn giản.
Triệu Việt hoang mang, anh đi đi theo Lệ Đình Phong nhiều năm rồi, trong công việc anh mạnh mẽ quyết đoán, là một nhà lãnh đạo trời sinh, cho dù công việc khó xử lý đến đâu anh đều rất lý trí, bình tĩnh, nhưng cứ ở bên cạnh Thẩm An Nhiên anh lại như thằng điên vậy.
Lệ Đình Phong yêu Thẩm An Nhiên sao? Triệu Việt nghĩ là có tình cảm dù gì cũng kết hôn nhiều năm như vậy, hơn nữa anh ta chưa bao giờ quên khi Thẩm An Nhiên vào phòng cấp cứu hai ba tháng trước, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của Lệ Đình Phong đã thay đổi vào giờ phút đó, con ngươi màu đen như thủy tinh bình tĩnh thường ngày cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Đó là tình cảm chân thật nhất của anh, không thể là thứ có thể ngụy trang nhất thời, lúc đó Lệ Đình Phong rõ ràng sợ Thẩm An Nhiên rời đi như thế nào, vậy tại sao sau đó lại không biết trân trọng? Lại sỉ nhục làm tổn thương cô như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...