Không khí tang thương bao trùm căn biệt thự của Trịnh Gia. Ân Kỳ thẫn thờ quỳ bên cạnh quan tài của cha, nước mắt không rơi, nhưng sắc mặt vô hồn. Cô vẫn không sao tin được cha mình lại ra đi đột ngột như vậy. Rõ ràng là cha cô đã tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê, bác sĩ cũng nói tình hình của ông tiến triển rất tốt, vậy mà..
Anh rể cô gọi điện báo tin ông Trịnh đã ra đi trong khi cô vẫn còn đang chủ trì cuộc họp toàn công ty, chiếc điện thoại rơi xuống sàn, cô cảm thấy có ai đó phía sau đỡ lấy mình, chính là Hạo Minh. Anh dìu cô ngồi xuống ghế, một lúc sau cô mới có thể định thần lại và chạy vội vào bệnh viện để lo thủ tục đưa ông về nhà. Mỹ Kỳ đang trong thời gian ở cử, vừa nghe tin đã ngất đi, phải nhập viện, em bé khóc liên tục không sao dỗ nín được, mãi cho đến lúc thi thể ông Trịnh được đưa về nhà. Người ta nói trẻ con rất hay, có lẽ nó cũng cảm nhận được sự mất mát quá lớn trong gia đình này, cảm nhận được những đau đớn mà cả nhà đang phải chịu đựng. Hạo Minh luôn túc trực ở Trịnh Gia từ lúc hay tin ông Trịnh qua đời, chủ yếu là hắn không yên tâm về Ân Kỳ, hắn sợ cô sẽ gục ngã, hắn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi. Còn Đình Triết, anh chẳng mảy may quan tâm đến cô, không buồn nhìn cô lấy một lần mặc dù anh đã có mặt ở Trịnh Gia từ rất sớm, cùng với anh rể Quang Huy chạy đôn chạy đáo để chu toàn cho tang lễ. Trước đó, Ân Kỳ có nghe chị giúp việc nói Đình Triết có đến bệnh viện gặp ông Trịnh, lúc đó ông Trịnh muốn nói chuyện riêng với anh nên bảo chị ba ra ngoài, khi chị quay lại thì các bác sĩ đang cấp cứu cho ông, và Đình Triết đã rời khỏi từ lúc nào. Ân Kỳ nghe xong trong lòng lại thêm bao nhiêu là nghi hoặc. Nhưng Quang Huy lại một mực bảo cô hãy tin tưởng Đình Triết, dù sao thì đến giờ phút này, Đình Triết đâu còn động cơ nào để hại Trịnh Gia. Và quan trọng nhất là hãy để tang lễ của ông Trịnh được diễn ra suôn sẻ, không nên có chút ồn ào nào gây chú ý cho truyền thông. Cô nghe lời anh rể, trước giờ anh rể cô luôn ít nói và không xen vào quá nhiều chuyện trong gia đình cũng như công ty, nhưng lời anh nói ra lúc nào cũng thấu đáo và luôn suy nghĩ cho người khác. Có lẽ vì vậy mà chị hai cô đã bất chấp tất cả để yêu anh, chọn anh làm chỗ dựa để sống cuộc đời bình yên, không tranh chấp hơn thua với đời.
Trước lúc phát tang, Quang Huy nói với Ân Kỳ về nguyện vọng của Đình Triết muốn được chịu tang ông Trịnh mặc dù hai người đã chính thức ly hôn. Ân Kỳ nói cô để mọi chuyện cho anh rể quyết định. Nhưng thật ra trong lòng cô, đã thật sự yếu mềm khi nhìn thấy anh mồ hôi nhễ nhại, chạy ngược chạy xuôi. Có lúc vô tình quay lại cô bắt gặp ánh mắt đau lòng của anh từ phía xa nhìn cô, giây phút đó mọi hận thù dường như theo gió mà bay đi.
Sư thầy làm lễ phát tang, khi chiếc áo tang khoát lên người, Ân Kỳ cảm thấy lồng ngực mình nặng nề như có một tảng đá đè lên, không thể thở được, cô với tay bấu lấy cánh tay Quang Huy đang ngồi bên cạnh, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng rồi tối sầm lại. Khi vừa cảm nhận được có ai đó bế bỏng mình lên thì cũng vừa lúc cô thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, Hạo Mình đã ở bên cạnh cô, hai bàn tay hắn ấp ủ bàn tay nhỏ bé của cô.
- Hạo Minh, em đã ngủ bao lâu rồi?
Hắn đưa tay vuốt trán cô âu yếm.
- Không lâu, em cứ nằm thêm chút nữa cho khỏe, em đang mang thai, không nên quá sức. Bên ngoài có anh Quanh Huy lo liệu nên em cứ yên tâm.
Cô khẽ gật đầu.
- Anh vẫn luôn ngồi bên em sao? Anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.
- Anh rất khỏe, anh muốn ở đây với em.
- Hạo Minh à..
Hắn lấy tay che miệng cô, không cho cô nói thêm lời nào.
- Em đừng nói gì nữa, những lúc này bạn bè chẳng phải nên ở cạnh nhau sao?
Cô mỉm cười, nhắm mắt. Có tiếng bước chân tiến lại gần. Cô nghe Hạo Minh nói.
- Chị ba, có chuyện gì?
Ân Kỳ mở mắt ra, chị ba bưng tô cháo đến bên giường rồi nói.
- Dượng út bảo tôi nấu cháo mang vô cho cô, dượng ấy nói từ hôm qua tới giờ cô không ăn được gì rồi.
Hạo Minh có vẻ khó chịu, hắn bưng tô cháo từ tay chị ba, rồi nói.
- Được rồi, chị ra ngoài đi, để tôi đút cho Ân Kỳ ăn.
Thấy chị ba nhìn mình, Ân Kỳ vội ngồi dậy, bưng lấy tô cháo.
- Em có thể tự ăn mà Hạo Minh, anh với chị ba ra ngoài trước đi, em muốn thay đồ để còn ra tiếp khách.
Nghe Ân Kỳ nói vậy, Hạo Minh đành miễn cưỡng cùng chị ba đi ra ngoài, hắn không muốn rời khỏi cô nửa bước, hắn không muốn Đình Triết có cơ hội ở gần cô, hắn sợ, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt cô luôn dõi theo từng bước chân của anh.
Đợi hai người đi ra, đóng cửa lại, nhìn tô cháo trên tay, bụng cô bắt đầu cồn cào. Cô đã quên mất mình đã không ăn được gì, giờ thì cô thấy đói rồi, hẳn là bé con trong bụng đang rất giận mẹ vì đã không quan tâm gì đến nó. Cô xoa nhẹ bụng mình rồi nói rất khẽ.
- Bé con, mẹ xin lỗi. Bởi vì mẹ đã rất đau lòng vì ông ngoại. Mẹ hứa từ bây giờ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt vì con, cũng như ông ngoại cả một đời luôn cho mẹ những điều tốt đẹp nhất.
Cô ăn lấy ăn để một hơi hết sạch tô cháo, nước mắt giàn dụa trên mặt, cô đã cố gắng buộc bản thân mình không được yếu đuối, nhưng cô lại không làm được. Ba cô đi rồi, giây phút cuối cùng chống chọi với đau đớn vật vã lại không có một ai bên cạnh, mỗi lần nghĩ tới là tim cô thắt lại. Anh đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn cô khóc nức nở trong đau đớn, nhưng khi bắt gặp cô nhìn thấy mình, anh lại lẳng lặng khép cửa rồi rời đi. Trái tim cô vỡ vụn, có quá nhiều đau đớn trong cô lúc này, nếu không có bé con làm động lực thì không biết cô sẽ bám víu vào đâu để mà đi tiếp.
Rồi mấy ngày tang lễ của Ông Trịnh cũng qua đi, mọi đau thương đã đến lúc khép lại, Trịnh Gia vẫn phải được lèo lái và duy trì, Mỹ Kỳ sức khỏe còn yếu vì vừa sinh con lại chịu cú sốc quá lớn, gánh nặng trên vai Ân Kỳ nặng càng thêm nặng. Trong buổi họp cổ đông, vừa đưa ra quyết định tạm thời Ân Kỳ sẽ là người nắm giữ quyền điều hành trong khi Mỹ Kỳ chưa thể quay lại làm việc. Giữa lúc cuộc họp đi đến thống nhất và chuẩn bị kết thúc thì luật sư riêng của ông Trịnh xuất hiện công bố di chúc có liên quan đến công ty Trịnh Gia. Theo như di chúc của ông, toàn bộ số cổ phần Ông Trịnh nắm giữ lúc sinh thời được ủy quyền cho con rể út của ông là Hoàng Đình Triết. Như vậy người nắm giữ số cổ phần lớn nhất, vượt qua Mỹ Kỳ, là Đình Triết sẽ là người giữ vị trí cao nhất. Tất cả mọi người trong cuộc họp đều hết sức bất ngờ, Ân Kỳ không tin vào những gì mình nghe thấy, cô bắt đầu thấy hoang mang, tại sao ba cô lại làm như vậy? Trong khi Hạo Minh đứng bên cạnh vội lấy tờ di chúc trên tay luật sư đọc qua và kiểm tra lại, quả thật là có chữ ký và cả điểm tay của ông Trịnh, hắn sững sỡ, hắn không thể hiểu được bước đi này của ông Trịnh có ý gì. Ông có hai đứa con gái, nhưng lại ủy quyền cổ phần cho con rể, chuyện này chắc chắc là có khuất mắt gì đó. Trong khi mọi người chưa hết bất ngờ thì Đình Triết xuất hiện, anh bước vào, bảnh bao và lịch lãm, gương mặt sắc lạnh, anh đảo mắt nhìn Ân Kỳ rồi bước đến chào tất cả mọi người.
- Xin chào mọi người, chắc mọi người cũng nghe luật sư vừa thông qua di chúc của ông Trịnh ủy quyền toàn bộ số cổ phần của ông Trịnh cho tôi. Từ nay mong mọi người giúp sức hỗ trợ Trịnh Gia ngày càng phát triển.
Có tiếng mọi người xì xầm bàn tán nhưng không ai có ý kiến gì, dù gì thì những uẩn khúc trong tờ di chúc này cũng là chuyện nội bộ của gia đình họ Trịnh, họ có thắc mắc, có tò mò, nhưng mọi thứ không quan trọng bằng việc ai sẽ nắm quyền điều hành Trịnh Gia. Nếu giữa một cô gái trẻ non kinh nghiệm thương trường với một người nổi danh khắp giới kinh doanh, thì đương nhiên họ sẽ yên tâm hơn khi giao lợi ích của mình cho Đình Triết. Và hơn hết là mặc dù anh đã rời khỏi Hoàng Đình, nhưng vẫn là cháu đích tôn của dòng tộc, chắc chắn không ít thì nhiều vẫn sẽ nhận được sự hậu thuẫn từ phía sau. Tiếng vỗ tay kết thúc cuộc họp kéo Ân Kỳ về với thực tại, cô vẫn chưa hết bàng hoàng từ khi Đình Triết bước vào. Mọi người giải tán, lần lượt bắt tay xã giao và chúc mừng vị chủ tịch mới của Trịnh Gia. Hạo Minh cười nửa miệng, ánh mắt cay cú, đứng bên cạnh Ân Kỳ. Đợi đến khi mọi người đi ra hết, hắn mới buông lời.
- Người cuối cùng bác Trịnh gặp trước khi qua đời là anh, bây giờ lại giao lại toàn bộ cổ phần cho anh. Thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.
Đình Triết cười khẩy, đưa tay phủi nhẹ vai áo Hạo Minh rồi nói.
- Có phải anh thấy thất vọng lắm không?
- Bốp!
Bàn tay bé nhỏ nhưng không hề yếu ớt in thẳng lên mặt Đình Triết, anh không bất ngờ, anh đọc được sự tức giận trong cô, anh đưa tay xoa nhẹ má mình, đau rát cũng không bằng máu rỉ từng giọt trong tim. Miệng anh cười, không một chút tức giận, sắc mặt hững hờ đến đáng sợ. Anh đưa bàn tay ra trước mặt cô. Giọng lạnh lùng.
- Cô Ân Kỳ, mong từ nay hợp tác vui vẻ. Còn nữa, tôi còn một chuyện muốn thông báo, từ nay Vũ Hoàng sẽ là trợ lý của tôi ở Trịnh Gia.
Ân Kỳ lại sững sờ nhìn anh. Cô thật không thể tin được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Là anh sao? Là người cô đã bất chấp tất cả để yêu? Là người đang đứng trước mặt cô, lạnh lùng và vô cảm. Những ngày qua cô đã tự nói với bản thân mình ngàn lần rằng cái chết của ba cô không có liên quan gì đến anh, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng bây giờ cô làm sao có thể tiếp tục thuyết phục bản thân mình thêm nữa. Cô thật sự đã sai rồi, đã quá hoang tưởng rằng anh vẫn còn trân trọng tình nghĩa với cô nên mới một lòng muốn chịu tang ba cô và làm một người con trong gia đình trong lúc xảy ra nhiều biến cố.
Ân Kỳ bật cười thành tiếng.
- Giờ phút này, ngoài những chuyện đó ra, anh không có gì khác để nói với tôi sao?
Đình Triết bước đến trước mặt cô, áp sát vào người cô, khiến cô mất thăng bằng, ngồi phịch xuống ghế. Hạo Minh chụp lấy tay anh, liền bị anh hất mạnh bật ra sau.
- Hoàng Đình Triết, anh.. - Hạo Minh quát.
Anh chẳng buồn quan tâm đến hắn, càng áp sát mặt cô.
- Có, tôi muốn nói, em hãy rời xa hắn, trước khi tôi tống cổ hắn ra khỏi Trịnh Gia.
Ân Kỳ mở trừng mắt nhìn anh.
- Tại sao?
- Đơn giản thôi, thấy hắn đứng bên cạnh em tôi thật sự rất ngứa mắt.
- Hoàng Đình Triết, mày dựa vào đâu mà..
- Dựa vào tôi là chủ tịch của Trịnh Gia, dựa vào tôi là chồng của Trịnh Ân Kỳ.
Ân Kỳ đẩy mạnh anh ra, ánh mắt căm phẫn.
- Anh quên rằng anh đã không còn là chồng của tôi rồi sao Hoàng Đình Triết. Tôi ở bên cạnh ai, anh không có tư cách lên tiếng. Còn nữa, tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi Trịnh Gia trước khi anh có thể làm gì được anh ấy.
Anh chau mày, rồi cười khẩy.
- Em đành lòng tống cổ tôi đi sao?
- Giữa một người dành cả thanh xuân để ở bên cạnh yêu thương tôi, che chở cho tôi, và một người luôn dối gạt tôi, hãm hại gia đình tôi. Anh nghĩ tôi sẽ đứng về phía ai?
Phút chốc ánh mắt anh tối sầm lại, rồi bật cười khanh khách, anh quay lưng đi, không quên buông lại một câu.
Tôi chờ xem bản lĩnh của em, Trịnh Ân Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...