Hợp Đồng Hôn Nhân: Bác Sĩ Lạnh Lùng Em Yêu Anh


Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua chiếc rèm cửa mỏng manh chiếu thẳng vào mặt An Hạ làm cô khẽ nhíu mày.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy trống trơn, hơi ấm cũng đã biến mất, có lẽ anh ấy đã đến công ty mất rồi.


" Aa." An Hạ vừa bước chân xuống giường để vệ sinh cá nhân thì ngã quỵ xuống, hai chân cô run run dường như không đứng vững.
Toàn thân cô bây giờ đau nhức vô cùng, nhất là vùng thân dưới.


" An Hạ, em có sao không?" Lăng Hạo nghe tiếng cô thì từ ngoài vội vã chạy vào.
Thấy An Hạ nhăn mặt đau đớn đang ngồi dưới đất thù anh khẽ lên tiếng trách móc.


" Em phải gọi anh vào chứ, sao lại để té như thế này." Anh đi đến bế xốc cô lên tay rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trước khi đóng cửa anh còn không quên dặn cô rằng, anh đã làm bữa sáng, ăn rồi hẵng đi làm.



An Hạ vẫn thơ thẩn nãy giờ.
Những gì anh vừa nói cô đều không nghe thấy, cô vẫn đứng trầm ngâm trước gương khóc không ra nước mắt.
Đây là mình sao? Khắp người An Hạ bây giờ toàn là dấu hôn, những dấu bầm đỏ đầy ắp người cô nhất là phần ngực.
Đồ cầm thú, khẽ rủa trong lòng một tiếng, An Hạ bắt đầu vệ sinh cá nhân.


Sáng hôm nay cô dự định sẽ thăm tiểu Nguyệt nên sẽ không đến công ty vào buổi sáng.
Chọn cho mình một chiếc áo len cổ lọ che đi dấu hôn phối cùng với chân váy bút chì màu be, bên ngoài mang một chiếc áo măng tô dài qua gối.
Hôm nay thời tiết se lạnh nên mặc thế này vừa không sợ lạnh lại hợp thời trang.
Cầm theo túi xách và điện thoại, An Hạ lấy xe rồi đi đến bệnh viện.


" Tiểu Nguyệt à, hôm qua hai bác bận công tác ở nước ngoài nên không về kịp.
Thứ lỗi cho bác vì con sinh tiểu Uyển mà không có bác ở cạnh." Mộ phu nhân ngồi cạnh giường Thiên Nguyệt, hiền hậu nói.


" Dạ, không sao đâu bác, hai bác có việc bận thì làm sao con dám trách được cơ chứ." Thiên Nguyệt ngồi tựa lưng vào gối, mỉm cười trả lời Mộ phu nhân, làm sao cô có thể trách bà được cơ chứ, dù gì cũng chưa phải là vợ chồng hợp pháp.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Thiên Nguyệt hơi trùng xuống khác hẳn với vẻ vui tươi hằng ngày.


" Tiểu Nguyệt à, bác biết là cháu đang nghĩ gì, cháu đừng lo đợi Cơ Uyển lớn thêm một chút bác sẽ cho người gởi sính lễ đến và đón con về." Mộ phu nhân tinh ý quan sát vẻ mặt của Thiên Nguyệt, bà hiểu được cô đang nghĩ gì cũng phải thôi.


" Để bác chê cười rồi ạ."

" Cháu nghỉ ngơi nhé, hai bác còn có việc, hai bác đi trước đây." Vì còn giải quyết một số chuyện ở công ty nên hai vợ chồng ông bà Mộ đi về trước.



" Yo, tiểu Nguyệt Nguyệt." Ông bà Mộ vừa rời đi là Lăng Y và An Hạ liền tung tăng đi vào.


" Hai cậu đến cùng nhau sao?" Vừa nhìn thấy hai người, Thiên Nguyệt liền tươi tỉnh lên hẳn, không có gì khiến cô thấy vui hơn khi ở cùng hai người chị em này.
Mộ Kim Đông đang ngồi nhìn bảo bối nhỏ đang ngủ, thấy hai người đi vào thì liền viện cớ ẵm bé con đi ra ngoài, trả lại không gian thoải mái cho ba người.


" Nguyệt Nguyệt, sắc mặt cậu hôm nay có vẻ tốt hơn nhiều rồi đấy." Lăng Y nhìn Thiên Nguyệt cất tiếng, nhìn cô bây giờ và hôm qua cứ như hai người khác nhau.
Nhìn Thiên Nguyệt sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường ngày hôm qua đã dọa Lăng Y một phen hú hồn.


" Vừa sinh được bảo bối đầu lòng, vừa được chồng cưng chiều mà sao mặt lại không tốt được cơ chứ." An Hạ giả vờ lắc đầu lên tiếng trêu chọc Thiên Nguyệt.


" Con nhỏ này cậu im đi." Thiên Nguyệt như bị nói trúng tim đen liền chọc vào eo An Hạ một cái.


" Hôm nay trời cũng đâu có lạnh bao nhiêu đâu, sao hai cậu lại ăn mặc kín quá vậy?" Thiên Nguyệt nheo mắt nhìn An Hạ và Lăng Y dò hỏi khiến hai người đỏ mặt


" Ờ thì...
ngoài đường rất lạnh, vả lại mặc vậy cũng đẹp mà."

" Đúng...đúng vậy đó."

An Hạ và Lăng Y lắp bắp trả lời khiến Thiên Nguyệt phì cười, cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cô thừa biết lí do.
Thiên Nguyệt dường như vẫn chưa thỏa mãn, vẫn nheo mắt nhìn hai người rồi cười phá lên làm An Hạ và Lăng Y ngượng đến đỏ mặt.
Trong phòng vang vọng tiếng cười khúc khích của cả ba người.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui