Cho dù sự thật của vấn đề đó vẫn chưa rõ ràng, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn cứ gắngsức, cố gắng tìm ra càng nhiều bằng chứng chứng minh Ngũ Liên là tội phạm. Tớigiờ tan ca, Uất Kiến Hùng gọi điện đến, nói rằng muốn cô cùng Nam Cung Nghiêusang dùng cơm tối.
Tất nhiên Uất Noãn Tâm không muốn đến, tìm một cái cớ từ chối, Uất Kiến Hùnglại nói, Nam Cung Nghiêu đã đồng ý rồi, hai người cũng đã đặt xong chổ và hẹngiờ rồi, cô đành phải đồng ý.
Sau khi tan ca, Uất Noãn Tâm vô cùng lưỡng lự, nên cứ nấn ná ở văn phòng luậtsư, cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa. Vộivàng cuối đầu xuống, chạy nhanh qua đó, ngồi vào trong xe, lên tiếng thúc giục:“Bác Trương, lái xe!”
Bác Trương quay đầu dùng ánh mắt hỏi xin Nam Cung Nghiêu, anh vẫn cuối đầunhìn chằm chằm vào trong cái Ipad, gật đầu nhẹ. Lúc này ông mới dám lái xe.
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Đón cô!” Nam Cung Nghiêu nhìn cái Ipad nói, giọng điệu không có chút gợnsóng. “Cô lén lút để làm gì? Không muốn người khác nhìn thấy cô, hay không muốnngười khác nhìn thấy tôi? Hay là, sợ người tình của cô bắt gặp sao?”
Vừa gặp mặt nhau nhất thiết phải mở miệng mỉa mai nhau sao? Uất Noãn Tâm buồnbực, nhỏ giọng càu nhàu: “Tôi chẳng qua không muốn để người khác biết thân phậncủa tôi thôi!”
Các đồng nghiệp của cô điều nghỉ cô xuất thân từ một gia đình bình thường,nếu như nhìn thấy cô ngồi vào một chiếc xe ôtô hạng sang, nhất định lại truyềnra những lời đồn thổi nhảm nhí cho xem.
“Tôi biết địa điểm, không cần phiền anh tự mình đến đón tôi!”
“Tôi cũng không muốn! Đóng kịch thôi mà, không cần nghiêm túc như vậyđâu!”
Nam Cung Nghiêu vẫn cứ bày ra bộ dạng mặc kệ muốn làm gì thì làm để đổi xửvới cô, cô nói một câu, anh mỉa mai lại một câu, hiện tại Uất Noãn Tâm cảm thấythật ngột ngạt. Có những người mỗi phút mỗi giây bạn nhất định phải tha thứ chohọ tám trăm lần, mới có thể tiếp tục nói chuyện với họ.
Theo những lời anh nói, một câu nói là một lần đặt cược, cô sớm muộn gì cũngbị nhồi máu cơ tim cho mà xem.
Cho nên, cô không thèm chọc vào Nam Cung Nghiêu nữa, suốt đoạn đường cô đềunghĩ đến vụ án, mang tất cả chứng cứ sắp xếp lại.
Cô vô tình liếc anh, nghĩ, giữa hai người đã có một thỏa thuận ngầm rất lớn,cho nên nếu như anh không mở miệng nói, cô cũng sẽ không nói một lời nào, đâycũng là một biện pháp ở chung với nhau tốt nhất.
Ngay cả khi, rất chán!
Khi xe sắp đến, Nam Cung Nghiêu mở miệng vàng ngọc của mình: “Bỏ mắt kínhxuống!”
“Ò….” về chuyện này Uất Noãn Tâm không phản kháng lại, thuận tiện bôi sạchmấy cái nốt ruồi ở khóe miệng, khôi phục lại dung mạo thanh thuần tuyệt diễm nhưtrước.
Nói trắng ta, mỗi ngày phải hóa trang rất mệt. Chẳng qua so đi so lại, côcàng không muốn người khác biết cô là con gái của thị trưởng, đối tượng mà cảĐài Loan đều ghen tị – Nam Cung phu nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...