Lệ Ái đã đến phòng trọ, bà chủ ở đây nhìn thấy cô lặp tức vui vẻ chào đón.
Tiểu Kiệt tò mò dáo dác nhìn quanh, bé giống như đang tìm kiếm sự thân quen trong phòng của mình ở nhà.
Căn phòng được Lệ Ái bày trí đơn giản vì chỉ có hai mẹ con thôi nên cô không mua gì nhiều.
Có bếp, có phòng tắm còn có một cái gác nhỏ nữa vậy là đủ rồi.
Vì con trai còn nhỏ nên hai mẹ con sẽ ngủ ở dưới còn chỗ trên gác thì sẽ dùng để đồ.
Cho con trai nằm xuống chiếc đệm lót, Lệ Ái nhìn đồng hồ treo tường….Vài tiếng nữa thôi Mạnh Thiếu Khiêm tan làm, anh về nhà không thấy mẹ con cô nữa chắc sẽ nhẹ lòng lắm.
Từ nay về sau anh có thể thoải mái, thư thả rồi.
—————————————————————
Mạnh Thiếu Khiêm ở văn phòng phê duyệt tài liệu chẳng biết sao trong lòng thấp thỏm không yên.
Đưa tay nhìn đồng hồ chỉ mới hơn ba giờ chiều, anh lại nghĩ đến mẹ con Lệ Ái ở nhà.
Không biết hai mẹ con đang làm gì nhỉ? Càng nghĩ lòng anh càng nôn nao lạ thường.
Nhanh chóng giải quyết xong tài liệu để còn về sớm nữa.
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Mạnh Thiếu Khiêm vội vàng rời khỏi công ty đi về nhà.
Trước đó anh có ghé một tiệm hoa để lấy bó hoa đã đặt trước sau đó đi đến một tiệm bán trang sức mua một cặp nhẫn và không quên đến cửa hàng đồ chơi mua đồ chơi cho con trai.
Vừa về tới nhà trong lòng anh cứ dâng lên sóng cuộn lạ thường, tựa như lúc còn ở công ti cho đến bây giờ.
Cặp mắt dời đến cửa nhà bị khoá càng dâng trào lo lắng nhiều hơn nữa….Không lẽ là….
Vội vã mở cửa đi vào trong quả nhiên căn nhà vắng tanh, Mạnh Thiếu Khiêm chạy lên phòng mở cửa cũng không thấy ai cả.
Trái tim anh thoáng nhói lên, cố gắng cho mình tia hi vọng đi tìm khắp nhà cuối cùng vẫn không có hai mẹ con Lệ Ái đâu.
Thẫn thờ đi vào phòng ngủ, bó hoa trên tay cũng đã rơi xuống tự lúc nào.
Ánh mắt hoang mang, chua xót hướng đến bàn trang điểm có để tờ giấy.
Mạnh Thiếu Khiêm cầm lên xem, hai tay run run theo từng dòng chữ nắn nót…
“Thiếu Khiêm, đến lúc em và con phải đi rồi.
Đây là thời điểm thích hợp nhất để em mang con rời khỏi anh vì thằng bé còn nhỏ vẫn chưa ghi nhớ được chuyện gì cả, nó sẽ nhanh chóng quên đi anh thôi.
Hai mẹ con em đã làm phiền anh quá nhiều rồi.
Cảm ơn anh đã luôn yêu thương và quan tâm đến Tiểu Kiệt cũng như che chở cho em.
Từ nay về sau giữa chúng ta chấm hết, anh không phải lo lắng đâu em sẽ cố gắng nuôi con thật tốt.
Vậy nhé Thiếu Khiêm, anh phải hạnh phúc đó.
Dù ở đâu thì em với con vẫn mong anh tìm được hạnh phúc thật sự.
Em tin sẽ có một cô gái tốt, xinh đẹp và tài giỏi xứng đáng để anh yêu thương.
Tạm biệt!”
Tờ giấy rơi xuống, Mạnh Thiếu Khiêm như không còn sức lực nào nữa, cả thân thể ngồi thụp trên giường.
Cô gái nhỏ này nói đi liền đi không chờ anh mang quà về cho cô….Anh đã hứa có quà cho cô rồi mà….Có lẽ Lệ Ái đã quá thương tổn với những gì anh đã gây ra cho cô cho nên Lệ Ái không còn hi vọng với anh nữa….Không trách cô là do anh đã quá chậm chạp, nhận ra bản thân yêu Lệ Ái quá muộn.
Ánh sáng của anh, mặt trời của anh đã đi rồi, anh lại chìm đắm trong bóng tối cô đơn nữa sao????
Nằm vật xuống giường, bàn tay vơ lấy cái gối bên chỗ Lệ Ái thường nằm đưa lên mũi ngửi.
Hương thơm trên tóc của cô vẫn còn vương trên gối càng khiến trái tim Mạnh Thiếu Khiêm đau hơn.
Anh tệ đến như vậy đấy, cô gái yêu anh anh cũng để mất đi, con trai anh thương yêu nhất anh cũng để mất đi.
Nếu cả đời này không còn Lệ Ái và con trai thì có gì là ý nghĩa nữa….Không anh không thể để mất hai người họ được, anh phải tìm cho ra hai mẹ con đưa về.
Lời yêu muộn màng này anh vẫn phải nói với Lệ Ái.
Anh tin cô và con trai vẫn ở gần anh.
Nghĩ như thế Mạnh Thiếu Khiêm như có được sức mạnh mà vực dậy bắt đầu tìm kiếm Lệ Ái.
Đầu tiên anh đến Hàn gia nói với hai vợ chồng Triệu Vy.
Anh im lặng nghe những lời trách móc vì sau tất cả đó là lỗi của anh.
Sau khi nói xong Hàn Chấn Phong phối hợp cùng anh cho người đi tìm hai mẹ con Lệ Ái.
Dù mất bao lâu anh cũng phải tìm.
Cứ như thế thấm thoát lại ba tháng nữa trôi qua và công cuộc tìm kiếm vẫn chưa có kết quả và tiếp tục diễn ra.
Mạnh Thiếu Khiêm mỗi ngày trở về nhà đều mang bộ dáng ngà ngà say sau đó nằm trên giường nhớ đến những lúc còn Lệ Ái bên cạnh……Và đêm nay cũng vậy.
Mạnh Thiếu Khiêm trong men rượu nằm trên giường, môi bạc mấp máy:
“Ái Ái, Kiệt nhi hai người đang ở đâu….anh nhớ hai mẹ con….”
“Ái Ái, xin lỗi, anh nhận ra quá muộn khiến em đau lòng…..Ái Ái, quay về đi anh xin em…”
“Kiệt nhi đừng giận baba, baba sẽ tìm được mẹ với con sớm…..Ái Ái,Kiệt nhi….”
Những câu nói này rất quen thuộc với anh, đêm nào anh cũng nói cả….
—————————————————————
Cuộc sống mới khiến Lệ Ái có chút khó khăn vì phải chi sinh hoạt nhiều.
Con trai ngày một lớn bây giờ đã ăn bột được rồi nên phải chi thêm một phần.
Dù là vậy cô vẫn không để cho con thiệt thòi.
Bản thân không ăn diện, không ăn uống gì nhiều cả nên toàn bộ Lệ Ái dành lo cho con và sinh hoạt phí.
Cô cũng bắt đầu tìm việc ngay khi dọn đến nhà trọ nhưng những nơi tuyển dụng họ cần bằng cấp nên vẫn chưa có việc gì thích hợp.
Duy trì được ba tháng là do cô có tiền tiết kiệm lúc trước vẽ tranh bán còn dư lại nhưng đến giờ không còn nhiều nữa.
May mắn là bà chủ trọ có tiệm phở mà có mỗi hai nhân viên nên cô mỗi ngày ra đó phụ bán rồi rửa chén nên được bà chủ trả tiền theo ngày.
Tiền được trả cũng không quá thấp, đủ để cô dành dụm đến cuối tháng trả tiền trọ, mua sữa, mua tã cho con trai.
Được một cái bà chủ trọ rất quý Tiểu Kiệt con trai cô nên khi cô ra phụ bán thì để con ở trong nhà bà chủ cho bà giữ dùm.
Hôm nay sau khi phụ dọn tiệm phở rồi hai mẹ con đi về nhà.
Kế khu trọ cách vài căn nhà có một tiệm bách hoá nên Lệ Ái ghé vào mua chút đồ cho con trai.
Nhanh thật mới mua hồi hai tháng trước mà tháng này đã hết tã, hết sữa, hết bột rồi.
Con cô rất chịu uống sữa bột nên trông bụ bẫm hẳn ra, Lệ Ái bế trên tay một chút đã mỏi nhừ.
Chắc vài tháng sau cố gắng mua một chiếc xe đẩy cho con thôi.
Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????ga???? ﹎ ????гUmt г????????ệ????.???????? ﹎
Khi trở về thì trên tay Lệ Ái vừa bế con vừa xách túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ dành cho bé con.
Mở cửa để đồ xuống rồi con cho con trai nằm trên đệm, Lệ Ái lúc này mới thở dồn dập.
Mệt thật! Bé con nằm trên đệm nhỏ kêu vài tiếng kéo Lệ Ái trong mệt mỏi trở về, cô nhìn con lòng dâng lên hạnh phúc.
Chỉ cần có con trai cô sẽ cố gắng.
Nhưng mỗi lần nhìn gương mặt của Tiểu Kiệt cô lại nhớ đến người đàn ông đó….Không biết hiện tại anh thế nào rồi, có tìm được ý trung nhân chưa…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...