Trên hành lang bệnh viện có một cô nữ sinh đang đi vô cùng vội vàng, trên gương mặt thiếu nữ có vẻ non nớt là sự lo lắng tột độ cùng những giọt mồ hôi tuôn dài nơi gò má trắng nõn.
Cô gấp đến nỗi không thể chờ thang máy mà cứ chạy lên năm tầng lầu rồi dừng lại ở một phòng bệnh, hơi thở lúc này gấp gáp, cứ như muốn tắt thở đến nơi vậy….
Lệ Ái đẩy cửa đi vào, đôi mắt đầy xót xa nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, bên cạnh là bác sĩ đang khám.
Cô tiến đến bên cạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay có chút chai sần của người phụ nữ kia, khẽ cất tiếng:
“Mẹ à, mẹ thấy thế nào rồi, con lo lắm!”
Người phụ nữ mỉm cười trấn an cô con gái bé bỏng của mình rồi thều thào:
“Không sao, chỉ là khi nãy mẹ cảm thấy chóng mặt nên ngất đi.
Cũng may là có người đi đường họ đưa vào bệnh viện giúp.”
Lệ Ái gật đầu như đã hiểu, tay vẫn nắm chặt tay bà Phương Tình-mẹ của cô cho đến khi bác sĩ khám xong.
Vị bác sĩ trung niên ghi chép trong hồ sơ bệnh án sau đó nhìn hai mẹ con rồi từ tốn nói:
“Mẹ của cháu bị bệnh van tim, cụ thể là hở van tim và đang ở giai đoạn rất nguy hiểm.
Có lẽ thời gian ủ bệnh lâu rồi và do không để tâm đến nên bây giờ mới phát hiện.
Tạm thời phải nhập viện để theo dõi và có thể sẽ phẫu thuật để duy trì sự sống.”
Lời nói của vị bác sĩ khiến cho Lệ Ái rơi vào trâm ngâm….Mẹ cô mắc bệnh nặng như vậy mà suốt thời gian dài cô không biết, nhà chỉ có hai mẹ con nên đôi khi chỉ nghĩ là bệnh cảm thông thường, mà mẹ cô cũng rất bình thường đi làm mỗi ngày….Là cô vô tâm không để ý đến bà dẫn đến việc bà mắc phải căn bệnh nguy hiểm như vậy….
Đôi mắt to tròn thoáng chốc đỏ hoe, Lệ Ái nghẹn ngào:
“Mẹ, thật xin lỗi, con vô tâm quá không để ý nhiều đến mẹ nên mới dẫn đến cớ sự này.
Từ nay mẹ nghỉ ngơi nhé, dưỡng bệnh, mọi việc con sẽ thay mẹ làm.”
Bà Phương Tình xoa mu bàn tay cô, nét mặt khi biết bản thân mắc bệnh nguy hiểm cũng chẳng hề hấn gì.
Trên khuôn mặt có chút nếp nhăn nhưng không che giấu được vẻ đẹp sắc sảo dù năm tháng đã qua đi tuổi xuân, khoé môi mỏng mỉm cười với con gái rồi nhẹ giọng:
“Đừng lo, mẹ còn khoẻ lắm còn lo được cho con.
Con gái của mẹ chỉ cần học tốt là được.
Bao năm rồi, cũng không biết bệnh lúc nào, bây giờ phát hiện thì có làm sao, mẹ chịu được, mẹ ổn!”
Lệ Ái lúc này đã bật khóc ôm chặt lấy mẹ của mình….Ông trời quả thật muốn trêu đùa mẹ con cô mà.
Nếu không thể cho mẹ con cô một cuộc sống đủ đầy thì tại sao còn khiến mẹ cô đau khổ vì căn bệnh quái ác….Thà rằng nghèo khó nhưng có mẹ là cô có tất cả…Vậy lỡ như một ngày nào đó mẹ cô rời xa cô một cách bất chợt thì cô phải thế nào đây….Chưa bao giờ Lệ Ái cảm thấy tệ như lúc này, cô là con nhưng chẳng biết phải cứu mẹ thế nào bởi cả hai mẹ con chỉ có ít tiền tiết kiệm sống qua ngày, chắt chiu từng đồng một….Mẹ cô là thu nhập chính, bà không cho cô làm mà tự mình làm hết việc này đến việc kia để rồi đổ bệnh thế này đây….Cô muốn giúp nhưng bà ngăn cản có khi giận cô vì vậy cô không dám làm bà buồn….Thế mà bây giờ lại trớ trêu như vậy…..
Nén bi thương, Lệ Ái lấy lại cảm xúc sau đó khẽ hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ ơi phải nhập viện bao lâu ạ? Chi phí thế nào?”
Vị bác sĩ từ nãy giờ chứng kiến hình ảnh cảm động của hai mẹ con mà lòng cũng xúc động theo.
Hít thở một cái rồi cất tiếng trả lời:
“Bác không thể dự đoán trước cho cháu là bao lâu vì tình trạng bệnh của mẹ cháu rất phức tạp phải ở lại theo dõi.
Chi phí có lẽ cũng cao đấy!”
Bác sĩ dứt lời Lệ Ái lập tức lo lắng…Cô đã biết trước câu trả lời rồi chỉ là muốn hỏi để xem thế nào….Tiền ở đâu bây giờ, cô muốn chữa bệnh cho mẹ nhưng không biết thế nào nữa….Nếu về nhà thì cũng phải tiền thuốc men mà tình trạng bệnh của mẹ cũng không thể theo dõi tốt được.
Nếu ở lại bệnh viện thì chi phí lại tăng rất nhiều….
Trong lúc Lệ Ái đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì bà Phương Tình lúc này lại lên tiếng:
“Tôi muốn về nhà, bác sĩ có thể kê đơn thuốc cho tôi một hoặc hai tuần được không? Cứ mỗi lần hết thuốc tôi sẽ đến khám định kì một lần như vậy cũng tiện theo dõi, chứ ở đây thì tốn kém lắm, tôi còn phải làm việc nữa, con gái tôi còn nhỏ, tôi muốn lo cho nó ăn học đàng hoàng….”
Lệ Ái vì lời của mẹ nói mà trở về thực tại, cô lập tức đáp:
“Không được, mẹ không thể làm việc nữa! Bệnh đến thế này rồi còn muốn làm thì làm thế nào? Con lớn rồi có thể giúp đỡ được cho mẹ, mẹ tin tưởng con nhé.
Mẹ cứ ở lại bệnh viện, con sẽ chạy vạy để mượn tiền lo trước rồi mốt đi làm con trả từ từ cũng được ạ.”
Vị bác sĩ nhìn hai mẹ con mà xót xa biết bao….Mỗi bệnh nhân khi vào đây, nếu là người giàu họ lập tức đăng ký phòng bệnh mà không cần hỏi han, miễn là họ được trị bệnh thì bao nhiêu họ cũng không ngại…Còn đối với những người có hoàn cảnh khó khăn thì giống như hai mẹ con trước mắt ông đây, bận tâm bệnh 1 nhưng bận tâm chi phí khám chữa lại gấp hơn ngàn lần…Ông biết họ không muốn vào bệnh viện Hàn thị chữa đâu vì chi phí rất cao nhưng do có đội ngũ bác sĩ tốt cùng thiết bị cơ sở vật chất hiện đại và có rất nhiều ca mổ, phẫu thuật thành công ghi danh cho nền y học nên họ mới cắn răng vào chỉ mong được chữa bệnh để trở nên mạnh khoẻ hơn….May mắn thay bệnh viện Hàn thị vẫn có đãi ngộ dành cho người khó khăn khi làm thủ tục nhập viện nên họ cũng đỡ được phần nào nỗi lo toan….Nghĩ như vậy vị bác sĩ liền nói:
“Hai mẹ con đừng lo nữa, ở bệnh viện có đãi ngộ dành cho người có hoàn cảnh khó khăn.
Bệnh tim không trị là nguy hiểm lắm, cô phải ở lại theo dõi thường xuyên mới được.
Bây giờ thế này, cháu gái đi theo bác để làm hồ sơ nhập viện rồi đăng ký nhận đãi ngộ nhé, dù ít hay nhiều cũng sẽ đỡ được phần nào cho hai mẹ con.”
Nghe vậy hai mẹ con mừng rỡ, Lệ Ái tức tốc theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện rồi đăng kí đãi ngộ.
Tốt quá được phần nào hay phần đó, cô quyết định từ nay vừa học vừa làm để kiếm thêm thu nhập chữa bệnh cho mẹ….
Trên đường đi đến khu đăng kí, vị bác sĩ nhờ y tá dẫn Lệ Ái đi vì có một vị bác sĩ trẻ muốn trao đổi gì đó với ông, cô bé rối rít cảm ơn ông đã giúp đỡ làm ông cũng vui lây.
Là bác sĩ, giúp được bệnh nhân của mình chính là điều hạnh phúc nhất.
Nụ cười biết ơn vô cùng thuần khiết của cô gái nhỏ khiến người ta nhìn thấy mà thương, mà nhẹ lòng.
Cuộc trao đổi diễn ra nhanh chóng ở hành lang bệnh viện, sau khi người kia đi vị bác sĩ cũng chuẩn bị đến phòng làm việc.
Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên cùng với đó là thân ảnh cao lớn trong bộ tây trang cao cấp đi đến:
“Bác trai, con đến đón bác đây!”
Vị bác sĩ mỉm cười chờ người kia đến rồi nói:
“Khiêm đấy à, xong việc rồi sao?”
Mạnh Thiếu Khiêm bộ dáng nghiêm túc gật đầu sau đó cất tiếng:
“Vâng, họp xong rồi! Cậu Bảo Khang nhờ con đến đón bác tới nhà hàng dùng cơm cùng bọn con ăn mừng ký được hợp đồng lớn.”
Vị bác sĩ vỗ vai Mạnh Thiếu Khiêm,đáp:
“Thằng oắt con đó sáng sớm quăng công việc cho ta rồi chạy đi.
Con xem lâu rồi ta mới đến bệnh viện sợ sơ xuất rồi gây phiền phức thôi, thế mà nó cứ đưa cho ta.” Mạnh Thiếu Khiêm hơi cong môi, tuy gương mặt vẫn lạnh như tiền nhưng thoáng kĩ sẽ có nét tươi cười:
“Bác là bác sĩ giỏi không lục nghề đâu, do tụi con họp gấp nên phiền bác rồi.
Cũng vì đó mà cậu Bảo Khang muốn cảm tạ bác bằng bữa cơm đó.”
Vị bác sĩ cười nhỏ một tiếng sau đó cùng Mạnh Thiếu Khiêm về phòng làm việc thu xếp rồi đi cùng anh đến chỗ con trai.
Còn về Lệ Ái, cô đã làm xong tất cả thủ tục, đãi ngộ cũng nhận được rồi.
Đó là ưu đãi trong vòng ba tháng đầu, tiền khám chữa bệnh cũng như các chi phí khác sẽ được miễn phí cho đến hết thời hạn khiến cô mừng phát khóc.
Lúc đó cô cũng quyết định vừa học vừa làm để khi hết hạn miễn phí có tiếp tiền giúp mẹ chữa bệnh….Khó cỡ nào cô cũng sẽ làm miễn là mẹ cô khoẻ mạnh tiếp tục ở bên cô là được…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...