————————-Editor: Mèo————————
“Đi…… Đi đâu?” Hứa Nguyên nắm chặt tạp dề, vẻ mặt có chút bối rối, lại có chút hưng phấn.
Cậu đã rất lâu không cùng Kiều Duật ra ngoài.
Kiều Duật không trực tiếp trả lời, nhấn mạnh một lần nữa: “Đi thay quần áo.
”
“Dạ, vâng ạ.
” Hứa Nguyên cởi tạp dề treo sang một bên, sau đó quay đầu nhìn đống đồ ăn lẻ loi đặt trên bàn, cảm thấy có chút đáng tiếc, “Đồ ăn vừa mới nấu xong thì phải làm sao bây giờ?”
“Cất vào tủ lạnh.
”
Hứa Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn bưng đĩa đồ ăn lên, đi được nửa đường đột nhiên xoay người lại, cầm lấy đũa gắp lên một miếng đưa lên miệng Kiều Duật: “Em mất rất nhiều thời gian mới làm xong, anh có thể nếm một chút không?”
Kiều Duật cao hơn cậu rất nhiều, cậu làm như vậy có chút vất vả, nhưng trước sau vẫn kiên trì không hạ xuống.
Kiều Duật nhíu mày nhìn, không tỏ vẻ gì.
Cậu lại nhón chân, cố gắng khiến mình cao lên một chút, “Chỉ một miếng thôi.
”
Âm cuối kéo dài ra, cũng không biết là đang làm nũng hay khẩn cầu.
Kiều Duật lại đột nhiên lui về phía sau một bước, như tránh né mãnh thú, hắn mặc kệ việc làm nũng, cũng mặc kệ lời khẩn cầu, chỉ lạnh như băng ném xuống một câu: “Tự ăn đi.
”
Hứa Nguyên vẫn duy trì động tác cầm đũa, qua một lúc lâu mới cụp mắt xuống, đưa đũa vào miệng, từ từ nhai, mỗi một lần nhai đều có hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.
Cuối cùng cũng nuốt xuống, cúi đầu lầm bẩm một mình, “Ngon thật mà, tại sao không thử chứ…”
Hôm nay giao thông thông thuận, không bị tắc đường, chỉ thỉnh thoảng gặp vài cái đèn giao thông, lúc đến địa điểm hẹn cũng không mất nhiều thời gian.
Hứa Nguyên xuống xe theo sau Kiều Duật, cậu mặc một cái áo thun và quần jeans, đi đằng sau Kiều Duật mặc tây trang, giày da, nhìn cậu chả khác gì một cậu nhóc học sinh.
Nơi ăn cơm rất khác so với tưởng tượng, trang trí cũng không giống những nhà hàng bình thường.
Hứa Nguyên mờ mịt dừng lại, đánh giá một loạt ghế lô ngoài hành lang.
Thẳng đến khi Kiều Duật đi một đoạn dài quay lại gọi cậu, cậu mới có phản ứng, nhanh chóng đi theo.
“Đi theo tôi.
” Kiều Duật liếc cậu một cái, “Đừng nhìn lung tung.
”
“….
Ừm.
”
Mặc dù vẫn còn nghi hoặc, Hứa Nguyên cũng không hỏi thêm gì, ngoan ngoãn đi theo Kiều Duật vào ghế lô cuối cùng.
Diện tích ghế lô rất lớn, ngoài bàn ăn ra thì còn rất nhiều không gian, một dãy ghê sô pha được kê sát tường, mấy Alpha đang ngồi đó đều mặc tây trang cùng giày da.
Thấy Kiều Duật, những người đó đứng lên nhiệt tình chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Hứa Nguyên đứng sau Kiều Duật, họ lại kiêng dè nhìn nhau cười.
“Ai u, Kiều tổng đến rồi đấy à, vị này là ….
” Alpha gần nhất vươn tay về phía Kiều Duật, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên người Hứa Nguyên, “Tiểu thiếu gia của Hứa gia nhỉ.
”
Kiều Duật không duỗi tay bắt tay lại, chỉ hờ hững liếc nhìn.
Alpha ngượng ngùng rụt tay lại, nâng ly lên che giấu sự xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dừng lạ trên mặt Hứa Nguyên, cậu bị hắn ta nhìn đến không thoải mái, nghiêng người trốn về phía sau Kiều Duật, khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn.
Kiều Duật liếc cậu một cái, chỉ vào chỗ ngồi cách đó không xa, “Cậu qua đó ngồi.
”
Hứa Nguyên vội vàng gật đầu, thở phào một cái rồi đi qua ngồi.
Mấy lời hàn huyên không thể thiếu, Kiều Duật sau khi chào hỏi xong, không lạnh không nóng nói vài câu, đề tài thế mà lại ném tới trên bàn ăn: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Sao còn chưa gọi món vậy?”
“Chỉ ăn không thôi thì không thú vị chút nào.
” Người bên cạnh nháy mắt với Kiều Duật, “Không phải lần đầu tiên Kiều tổng đến đây, sao lại khách khí như vậy.
”
Nói xong lại liếc nhìn Hứa Nguyên đang an tĩnh ngồi một bên, “Kiều tổng mang theo người đến, nhưng chúng tôi lại cô đơn lẻ loi nha.
”
Kiều Duật kiềm chế muốn lại nhìn Hứa Nguyên, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Người nọ lập tức cười rộ lên, nhấc máy nói vài câu với đầu dây bên kia.
Vài phút sau, cửa ghế lô được mở ra, mấy Omega nhỏ nhắn mê người đi vào, trên mặt đều treo nụ cười mị hoặc lòng người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...