——————-Editor: Mèo—————————-
Khi Hứa Nguyên tỉnh dậy, trời đã sáng, cậu không mở mắt ra, chỉ cảm nhận từng tia bạch quang xuyên qua mi mắt.
Nhiệt độ trong nhà không thấp, nhưng thân thể trần trụi bọc dưới lớp chăn bông vẫn có chút lạnh, cậu cuộn mình lại, sau lưng lập tức có cảm giác khó chịu, có thứ gì đó từ bên trong chảy ra.
Tối qua, Kiều Duật không đeo bao, dương v*t thô cứng của Alpha ở hậu huyệt của cậu ra ra vào vào, không ngừng khuấy động vách trong non mềm, hơi thở nồng đậm mùi rượu Brandy quấn lấy cậu, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.
Cậu bị làm lên làm xuống, thút tha thút thít khóc lóc, nhưng hậu huyệt vẫn như cũ mà khít chặt, một lượng lớn dịch thủy không ngừng chảy ra làm ướt cả ga giường mới thay.
Nhưng ánh mắt Kiều Duật vẫn tỉnh táo, không chút động lòng trước chuyện này, dường như hết thảy chỉ là bản năng của cơ thể, cũng chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng, không cần thêm chút cảm xúc dư thừa nào.
Hắn ở phía sau đợi đến lúc Hứa Nguyên chịu không nổi liền tiến vào khoang sinh sản đỉnh lộng nói: “Đã làm hai năm, sao vẫn khẩn trương như vậy, Hứa Nguyên?”
Lúc đó, Hứa Nguyên bị làm đến mức nói không ra hơi, chỉ có thể che mắt, âm thầm rơi nước mắt, lại bị Kiều Duật kéo tay ra, cúi người hôn xuống, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, cùng dương v*t ở bên trong thăm dò, toàn thân trên dưới đều bị lấp đầy.
Nhưng hiện tại trong thân thể Hứa Nguyên lại hoàn toàn trống rỗng, vị trí bên cạnh cũng trống không.
Mùi rượu Brandy khiến người khác say mê đã tan biến từ lâu, chỉ còn lại hương hoa lộc vừng ngọt ngấy tràn ngập trong phòng.
Hứa Nguyên hít sâu, cậu kì thực rất thích mùi tin tức tố của mình, sau đó lại có chút nuối tiếc vì Kiều Duật không ngửi được.
Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì phải đáng tiếc, dù sao hắn cũng chẳng muốn ngửi nữa.
Ga giường sớm đã nhăn nhúm một mảng.
Hứa Nguyên cố gắng dùng hai chân bủn rủn của mình đứng dậy, tháo ga giường ra, cuộn tròn rồi nhét vào máy giặt, vừa ấn nút khởi động, tiếng nước chảy vang lên, cuối cùng căn phòng một mình cậu ở cũng không còn yên tĩnh nữa.
Cậu đứng trước máy giặt lắng nghe chút ít âm thanh, tận đến khi eo mỏi rã rời mới chậm rì rì đi ra ngoài.
Thật ra, không riêng gì chân và eo, đằng sau của cậu cũng không thoải mái chút nào, Kiều Duật làm quá tàn nhẫn, cậu lại không muốn nói ra, tránh làm người kia mất hứng, mới dẫn đến thảm trạng như này.
Trong tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, nhưng cậu chẳng còn sức mà đi nấu cơm, chỉ tùy tiện nấu một bát sủi cảo, vừa ăn vừa gọi cho Kiều Duật.
Phải mất một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối.
“Alo.”
Thanh âm Kiều Duật truyền đến.
“Kiều Duật.” Giọng của cậu vẫn còn hơi khàn, chỉ có thể cố gắng làm cho giọng mình nhẹ đi đôi chút, “Anh sáng sớm đã rời đi, kịp ăn sáng không?”
“Ừm.”
“Vậy anh ……..” Vô thức xoa xoa ngón tay, cậu liếm môi, có chút run rẩy nói: “Buổi tối sẽ về chứ?”
“Không về.” Kiều Duật trả lời rất ngắn gọn, như thể đã dùng hết kiên nhẫn, sau đó lại tiếp tục thờ ơ, “Đừng hỏi nhiều.”
Hứa Nguyên siết chặt di động, cố gắng dùng thanh âm ngoan ngoãn nói, “Vâng”, sau đó lại sợ Kiều Duật cảm thấy cậu đang nói cho có lệ, lại bổ sung thêm câu, “Em biết rồi.”
Điện thoại bị cúp ngay lập tức, câu tạm biệt còn chưa kịp nói mắc nghẹn lại trong cổ họng, cậu rũ mi, dùng đũa khuấy bát sủi cảo đã nguội, thật sự không có cảm giác muốn ăn, vì vậy liền cất nốt phần sủi cảo còn lại vào tủ lạnh, quay về giường nằm.
Rèm cửa không kéo ra, ánh sáng trong phòng rất mờ, cậu nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong giấc mơ, Kiều Duật mới 18 tuổi, cầm một túi hoa lộc vừng lớn, vừa mời hái từ trên cây xuống, đưa đến trước mặt Hứa Nguyên 18 tuổi như đưa một bảo bối, Hứa Nguyên cầm một nắm đưa đến bên miệng Kiều Duật, hỏi hắn có ngọt hay không.
Kiều Duật nắm lấy tay cậu, cười nói, không ngọt bằng A Nguyên.
Nhưng bây giờ, Kiều Duật không còn cười với cậu nữa.
Kiều Duật là Alpha của cậu, nhưng cậu lại không phải là Omega của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...