Hợp Đồng bé Đường
Triệu Vy Vân sợ hãi, cô nhớ đến những lời Tuấn Hiên căn dặn. Cô nuốt nước mắt vào trong, tay chân run rẩy:
“Không phải! Tôi chỉ hợp làm tình với anh thôi còn với người khác tôi không hề có chút hứng thú nào cả. Chỉ có anh mới làm cho tôi thỏa mãn mà thôi, tôi yêu anh, Vũ Thần!”
Trái tim vừa bị sát muối bỗng nhiên có người đến chữa lành, Vũ Thần dần được xoa dịu, anh thở phào nhìn cô gái nhỏ bé đang chịu dày vò bởi chính sự điên loạn của mình.
Vũ Thần đưa hai tay vuốt ve gương mặt nhỏ bé ấy, anh nhẹ giọng bảo ban:
“Đúng vậy! Em phải như thế này mới đúng, em phải là của Vũ Thần mới đúng. Nói lại những gì em vừa nói đi, nói đi…. Vy Vân…”
Triệu Vy Vân cất giọng:
“Tôi chỉ có cảm giác thỏa mãn mỗi khi gần anh mà thôi. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi, bố nuôi à!”
Nói xong hết câu, Triệu Vy Vân chồm người ngồi dậy, cô đớp lấy cánh môi mỏng nhẹ của Vũ Thần vào trong khoang miệng. Môi mấp máy mút lấy đôi môi đang run của Vũ Thần.
*Chụt*
“Ưm~”
Hai tay của Triệu Vy Vân choàng sang cổ của Vũ Thần. Cô siết chặt nửa thân dưới của Vũ Thần bằng hai chân của mình, hai bắp đùi ngồi lên đùi của Vũ Thần đang run nhẹ.
Triệu Vy Vân mút mát đôi môi của Vũ Thần đến mức tê liệt, nước bọt bắn lên trên vành môi ướt át bỗng chốc lại khô rốc lại.
Cô bặm môi, nuốt một lượng nước bọt xuống cổ họng.
“Bố nuôi có thích như thế này không?”
Vũ Thần khẽ nhìn Triệu Vy Vân bằng một ánh mắt gian manh. Anh đưa tay luồn vào bên trong váy, luồn vào chiếc quần con mỏng tanh bóp chặt quả đào chín mọng.
Triệu Vy Vân rên nhẹ: “Ưm~”
“Thích!!! Tiếp tục đi!”
Như một con rối bị sai khiến, Triệu Vy Vân tiếp tục mút mát đôi môi mềm mịn của Vũ Thần. Cô bắt đầu đá lưỡi vào bên trong khoang miệng của anh, dò xét hết tất cả mọi thứ rồi nhẹ nhàng quấn chặt lấy chiếc lưỡi đang tê dại.
“Ưm~”
m thanh chóp chép vang lên nóng bừng cả một không gian rộng lớn. Cả hai sốt xoắn muốn được giải toả.
Triệu Vy Vân đưa tay cởi từng cúc áo trên người của Vũ Thần. Cô vuốt ve thân thể cường tráng của anh. Từng ngón tay mềm mại di chuyển khắp cơ thể đi đến đâu cũng đều mang đến một cảm giác tê dại lân lân.
Nhìn thấy Vũ Thần đã dần được thu phục, Triệu Vy Vân nhẹ nhàng chạm vào đầu ti hồng đào, cô véo nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Vũ Thần điên loạn.
“Aaaaa!!!”
Quá gấp gáp, Vũ Thần nhanh tay lột sạch toàn bộ quần áo trên người Triệu Vy Vân ra. Anh vứt chiếc áo ngực ra khỏi người cô để lộ hai quả đồi núi trắng hồng nõn nà.
Thứ còn sót lại trên người Triệu Vy Vân đó chính là chiếc quần con mỏng tanh ướt át. Từng vệt nước thấm qua lớp vải mỏng sau đó chảy ướt qua bắp đùi cứng rắn của Vũ Thần.
Anh điên loạn dùng tay sờ mó khắp người Triệu Vy Vân. Miệng há thật to ngoạm lấy đồi nhuỵ ửng hồng mút mát chặt khừ.
Nhìn thoáng qua chẳng khác nào một chàng trai đang bú sữa mẹ cả.
“Ưm~~~”
Hai bàn tay hư hỏng vuốt ve cơ thể của Vũ Thần thoáng chốc lại đi tìm con quái vật không xương để hành hạ.
Nhưng Triệu Vy Vân đâu biết chính cô lại là người tự hại lấy mình.
Cái vòi voi như vừa được tiếp thêm sức mạnh ngóc đầu dựng đứng chọt vào khe giữa đùi trong của Triệu Vy Vân. Chỉ vừa mới mơn trớn ở bên ngoài thôi mà Triệu Vy Vân đã không chịu nổi nữa, cô rên lên trong thổn thức:
“Aaaaa!!! Cứng vậy!”
“Sao thế? Sợ rồi à?” Vũ Thần bỗng dừng lại. Anh khẽ hỏi.
“Không…. không sợ tí nào cả.”
“Ngoan nào! Đừng có mà cựa quậy!”
Vũ Thần đưa tay tháo dây đang buộc ở bên hông. Là loại quần lót một mảnh mà Vũ Thần đích thân mua, nghĩ đến việc này anh càng lúc càng sảng khoái hơn. Xem ra đối với cô Vũ Thần vẫn là duy nhất.
Con quái vật không xương tìm đến hang động. Nó ve vãn bên ngoài mơn trớn làm cho tiểu hoa chảy nước ướt át.
“Ưm…. aaa…”
Vũ Thần nâng hai bắp đùi lên cao làm cho cả người của Triệu Vy Vân cũng như thế nâng lên. Anh nhướng người đẩy con quái vật khổng lồ vào bên trong. Dịch nhầy bao phủ con quái vật nhớt nhát lọt ủm vào bên trong một cách dễ dàng.
Cả người của Triệu Vy Vân như cao hơn 20cm, cô đau đớn quắn quéo cả người, mồ hôi mồ kê lăn dài dọc theo sống lưng. Cô thở phì phào, tay chân run bần bật. Móng tay ghì vào làn da bánh mật của Vũ Thần từng đường hằn đỏ thẫm.
“Aaaaaa…… cương quá! Đau…”
Vũ Thần khẽ cười, anh biết bản thân mình đã không kìm nén được con quái vật kia nên mới để nó lộng hành như vậy. Nhưng biết sao bây giờ Vũ Thần đã không chịu được nổi khi bị tiểu hoa mọng nước co bóp liên hoàng.
“Ráng chịu một chút! Đây đâu phải lần đầu em bị như thế này. Phải chịu đau một chút thì mới sướng được chứ, đúng không cục cưng?”
Hết câu, Vũ Thần nấc người Triệu Vy Vân lên cao làm cho cây gậy thọc sâu vào bên trong hang động. Bên trong ấm nóng sướng run cả người.
Toàn thân của Triệu Vy Vân ập đến một cảm giác run nhẹ, người tê tại giãy nảy trên thân người của Vũ Thần.
Cô rên nhẹ, lồng ngực liên tục thở dồn dập:
“Ưm… aaaaa…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...