Hợp Đồng bé Đường

*Reng, reng, reng*

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên từ trong túi xách của Triệu Vy Vân. Cô dừng chân lại, vội vã cầm lấy điện thoại lên nghe.

Là cuộc gọi của Triệu Vy Vũ - em trai của Triệu Vy Vân.

“Chị nghe đây Vy Vũ!”

Âm thanh khóc lóc cất lên từ điện thoại làm cho Triệu Vy Vân sợ hãi.

“Chị hai! Bác sĩ nói cuối tuần này mẹ phải làm phẫu thuật, họ bảo gia đình mình phải đóng viện phí thì mới sắp xếp ca mổ cho mẹ. Chị hai chúng ta phải kiếm tiền ở đâu đây? Hic… hic… chị hai, em không muốn mất mẹ đâu….”

Triệu Vy Vân nghe được mấy lời từ em trai gọi đến, ruột gan bỗng nhiên nhào lộn cả lên.

Mấy ngày qua, Triệu Vy Vân đã đi vay mượn khắp nơi nhưng không có ai cho gia đình cô vay mượn thêm bất cứ đồng nào nữa cả. Những người thân ruột thịt sau khi biết gia đình Triệu Vy Vân sạt nghiệp liền trở mặt, uổng công lúc trước gia đình của Triệu Vy Vân giúp đỡ bọn họ nhiệt tình, đúng là ăn cháo đá bát mà.

Tình thế khốn khổ như thế này Triệu Vy Vân cũng không viết phải làm sao nữa.


Giọng nói từ bên trong thoại một lần nữa vang lên:

“Chị hai! Chị có nghe em nói không?”

Triệu Vy Vân chợt hốt hoảng khi nghe thấy tiếng khóc của em trai mình.

Cô lập tức trấn an:

“Vy Vũ à! Em bình tĩnh nói chị nghe. Bác sĩ bảo cần bao nhiêu tiền nữa?”

“100 triệu… bác sĩ nói phải đóng viện phí trước thứ 6 tuần này thì mới có thể tiến hành phẫu thuật cho mẹ được. Chị hai, chúng ta phải làm gì đây?”

“Chị sẽ đi kiếm tiền. Em nhớ ở bên cạnh mẹ và chăm sóc mẹ giúp chị nha. Yên tâm chị sẽ kiếm đủ tiền để chữa trị bệnh cho mẹ.”

“Chị hai! Khi nào chị về?”

Triệu Vy Vân vội cúp điện thoại. Cô không muốn để cho em trai của mình nghe thấy tiếng khóc thút thít của mình.

Dù sao Triệu Vy Vân cũng là con gái lớn trong nhà, cô phải đứng ra giải quyết mọi chuyện thay vì than vãn khóc lóc cũng chẳng có ích lợi gì cả.

Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Tuấn Hiên biết sự cố mà Triệu Vy Vân đang gặp phải.

Đây là một cơ hội tốt để Tuấn Hiên thu phục cô gái khó tính này.

Tuấn Hiên khẽ cười, không ngờ cũng có ngày hắn sắp được tổng giám đốc trọng thưởng và chiếu cố. Cứ cái đà này chắc chắn Tuấn Hiên sẽ được lên chức thôi.

“Sao? Cô bé, cô suy nghĩ lại thì vẫn còn kịp đó!”

Không đời nào Triệu Vy Vân chấp nhận làm một công việc đê hèn như vậy được nhưng bây giờ mẹ của Triệu Vy Vân đang lâm vào tính huống khẩn cấp nếu không có tiền chắc chắn bệnh tình của mẹ sẽ khó lòng qua khỏi.


Tuấn Hiên bắt đầu thao túng tâm lý của Triệu Vy Vân.

“Thời buổi này kinh tế khó khăn lắm! Không có nghề nào nhàn rỗi như nghề này đâu. Nếu tôi mà là con gái tôi cũng làm nghề này cho khoẻ, cứ vài ba hôm lại được dẫn đi mua sắm, đi ăn ở nhà hàng 5 - 6 sao, lâu lâu lại được bo vài chục triệu tiêu xài… Đúng là quá nhàn!”

Tìm một công việc ổn định ở thành phố này rất khó. Điều đó lại càng khó khăn hơn khi Triệu Vy Vân chỉ mới một sinh viên năm 2, kiến thức chuyên ngành chưa vững, học lực không đủ để, bằng cấp lại không có rất khó để có thể làm việc cho một công ty nào đó.

Chỉ còn cách làm việc bán thời gian, nhưng công việc ấy làm cũng chẳng thể kiếm đủ tiền kịp thời để chạy chữa cho mẹ. Mỗi tháng làm nhiều cũng chỉ được vài ba triệu đồng ít ỏi, huống gì, Triệu Vy Vân bây giờ còn phải thay bố gánh vác tất cả mọi chuyện trong gia đình. Mỗi bữa ăn hằng ngày còn phải cật lực tìm kiếm, vay mượn thì số tiền 100 triệu kia hoàn toàn vượt quá sức lực của cô.

Nhớ ngày nào, Triệu Vy Vân là một đại tiểu thư, sống trong giàu sang phú quý, không cần lo nghĩ về tiền bạc, muốn thứ gì đều được bố mua cho mà không cần phải nhìn giá.

Bây giờ, gia đình cô rơi vào túng quẫn, người thân quay mặt bỏ đi không thương tiếc, đến căn nhà trú mưa, che nắng cũng bị bên ngân hàng tịch thu.

Triệu Vy Vân nuốt nước mắt vào trong. Có lẽ cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Cô không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà đánh mất người mẹ duy nhất của mình, càng không thể để bố thất vọng về mình.

“Con gái xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ dặn. Xin lỗi Vy Vũ.” Triệu Vy Vân lí nhí nói như muỗi kêu.

Triệu Vy Vân xoay người đối diện với Tuấn Hiên. Cô muốn hắn phải chấp nhận điều kiện của mình trước.

“Tôi muốn có đủ 100 triệu, anh có thể chấp nhận lời đề nghị này không?”

Tưởng gì chứ 100 triệu thì chuyện này dễ như ăn ớt. Tuấn Hiên không ngần ngại đồng ý ngay.


“Được! Nhưng cô phải ký hợp đồng làm sugar baby trong vòng 3 năm nếu như cô không làm đúng như hợp đồng thì cô phải bồi thường hợp đồng với trị giá 10 tỷ.”

10 tỷ ư? Như vậy chẳng khác nào ép người khác vào đường cùng ư?

Gân cổ của Triệu Vy Vân nổi lên:

“Cái gì? 10 tỷ? Các anh tính gi** người cướp của à?”

“Nếu không làm như vậy thì lỡ như cô chạy trốn mất thì tôi biết lấy 100 triệu ở đâu để trả cho giám đốc đây? Có qua thì phải có lại thôi! Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, tất cả mọi quyết định đều từ cô.”

Triệu Vy Vân biết một khi mình đã dính vào phi vụ này thì bản thân của cô thiệt nhiều hơn là được lợi, nhưng cô thật sự rất cần số tiền kia.

“Được! Tôi đồng ý!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui