Alice ngay giờ phút nước sôi lửa bỏng như thế này, sao mà cô ấy dám bỏ Từ Thiên Phương ở lại đây một mình.
" Tiểu thư, tôi ở đây bảo vệ cô, tôi không đi đâu cả!" Cô ấy lắc đầu đáp, đôi mắt đen vô cùng kiên cường.
" Alice, cô không tin tưởng tôi sao? Đã bao giờ tôi chịu thua chưa, đã bao giờ tôi không giải quyết được những chuyện lằng nhằng như thế này chưa? Nghe lời tôi đi, đến nước F tìm Lưu Khải, còn có phải bảo vệ vợ con của anh ấy!" Từ Thiên Phương kiên định đáp, cô trước nay cũng không phải là kẻ hèn nhát cần phải bảo vệ.
" Tiểu thư!"
" Alice, bây giờ đến lời của tôi cô cũng không muốn nghe?" Từ Thiên Phương nhắm nghiền mắt lại, cô hít sâu gằn giọng hỏi.
" Không, tôi lúc nào cũng nghe lời của cô!" Alice nhẹ đưa tay gạt nước mắt nói.
" Vậy thì hãy đi đi!" Từ Thiên Phương mệt mỏi đáp.
Alice không muốn trái lời của cô, vậy nên cô ấy quyết định đến nước F tìm Lưu Khải, cô ấy cần phải sớm tìm ra người để nhanh chóng quay về đây.
Giữa lúc phong ba bão táp thế này, quyết định của Từ Thiên Phương vô cùng gan dạ, dù sao thì cô cũng muốn bảo đảm an toàn cho những người mà cô yêu quý.
Nếu nói cô không sợ trời không sợ đất thì cũng đúng, nhưng bây giờ cô đang có một chuyện vô cùng sợ hãi, chính là không thể nào bảo vệ được con của mình.
" Thiên Long, Thiên Bảo, hai đứa phải tiếp thêm sức mạnh cho mami đó!" Cô đưa tay ôm lấy bụng của mình nói khẽ.
Biệt thự Từ Gia bây giờ vắng tanh, bởi vì Cung Trạch đã dùng thủ đoạn đưa người hầu đi khỏi đó rồi.
Từ Thiên Phương thẫn thờ ngồi trên ghế, rất may là giờ phút này còn có Christian ở lại bầu bạn cùng cô.
" Mày vẫn còn ở đây sao? Thật là tốt quá!" Cô mỉm cười nhìn con mèo lông xám nói, nó lười biếng nằm ườn trên ghế dài.
Bên ngoài lúc này đã nghe thấy rất nhiều tiếng động cơ xe, Từ Thiên Phương nhẹ quay đầu nhìn ra ngoài, cô khẽ nhếch môi kinh thường.
" Xem ra hôm nay khách đến rất đông!"
Cửa bất ngờ bị hai tên vệ sĩ đẩy ra thật mạnh, Cung Trạch thần thái kệch cỡm bước vào trước, theo sau còn có hai người phụ nữ đội mũ rộng vành.
" Anh không ngờ là em vẫn còn ngồi bình tĩnh được như vậy đó? Từ Thiên Phương, thật sự anh rất thích cái tính kiên cường này của em!" Hắn đứng trước mặt cô buông lời mỉa mai.
" Cung Trạch, tôi không ngờ đến người hãm hại tôi vậy mà lại là anh!" Từ Thiên Phương ngẩng cao đầu nhìn hắn đáp.
" Là do em ngu ngốc tin tôi mà thôi!"
Hai người phụ nữ đội mũ phía sau bỗng đi lên, cả hai đều tháo mũ của mình ra.
Đến lúc này Từ Thiên Phương mới nhìn rõ bộ mặt của họ, hoá ra không phải ai xa lạ, mà chính là Đông Phương Ngọc Châu và Lâm Lạc Na.
" Là các người?" Từ Thiên Phương giận dữ kêu lên khi thấy bọn họ.
" Con gái, mùi vị bị phản bội con thấy thế nào? Có đủ kích thích hay không?" Lâm Lạc Na kênh kiệu lên tiếng.
" Thôi đủ rồi, hai người đừng nhiều lời với ả ta nữa, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện đi!" Chỉ có Đông Phương Ngọc Châu là gấp gáp, cô ta khó chịu cất lời.
" Con gái à, con quản lý Diamond lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc nên đổi chủ đi!" Lâm Lạc Na không muốn làm phật lòng cô ta, bà ấy ném một xấp hồ sơ vào người Từ Thiên Phương nói.
" Ý của bà là sao hả? Muốn điều hành Diamond, đừng có nằm mơ!" Từ Thiên Phương gào lên dữ tợn khi đọc những dòng chữ trên giấy, Diamond cô không thể để lọt vào tay của họ được.
" Bây giờ mày không có quyền lớn tiếng đâu, sắp chết đến nơi mà còn to mồm à?" Lâm Lạc Na tức giận túm lấy tóc cô kéo lên thật mạnh, rồi hất cô ngã ra đất.
" Ahhh, con của tôi, con của tôi!" Từ Thiên Phương đau đến thở không thông, cô ôm lấy bụng kêu lên đầy đau đớn.
" Ha, Từ Thiên Phương, đứa con này hôm nay cô không giữ được đâu! Có biết tại sao không? Bởi vì nó không xứng đáng bước chân vào Hoàng Gia, và cũng chính Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã kêu tôi đến đây xử lý nó!" Đông Phương Ngọc Châu đắc ý nhìn cô đang kêu gào trên sàn nhà, cô ta ngồi xuống nhìn vào mắt cô nói từng chữ.
" Cô...cô nói cái gì?" Từ Thiên Phương đôi mắt ẩm ướt hỏi lại, cô không tin Hoàng Phủ Thiên Kỳ có thể đối xử với cô như thế.
" Tôi nói là Thiên Kỳ không cần những đứa trẻ rác rưởi của cô đâu, đã nghe rõ chưa? Anh ấy chính là muốn chơi đùa với cô thôi, cô chẳng lẽ không nhận ra!" Vì muốn để Từ Thiên Phương đau đớn, cô ta không ngại mà bịa chuyện.
" Không....không phải như vậy?" Từ Thiên Phương lắc đầu, cô đau đến tê tâm phế liệt gào lên, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.
" Không tin cũng phải tin, hôm nay mẹ con cô phải chết rồi! Chúc cô kiếp sau thông minh hơn một chút, đừng để đàn ông dắt mũi!" Từng lời
nói của cô ta xoáy sâu vào trái tim đang rỉ máu của Từ Thiên Phương.
" Tôi xin các người, Diamond các người cứ giữ lấy, hãy tha cho con của tôi đi!" Cô khóc nghẹn cầu xin, trái tim cô bây giờ đã tan vỡ, nhưng cô phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
" Từ Thiên Phương, người của cô bây giờ đang trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi, cô cũng đi theo mà bầu bạn với họ đi!" Đông Phương Ngọc Châu không có chút tình người, cô ta lạnh giọng nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...