Cơ thể Hoàng Phủ Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy nóng ran cả lên, đầu óc anh đã không còn tập trung vào tài liệu trên tay nữa.
Anh biết là Đông Phương Ngọc Châu đã giở trò, liền trừng mắt nhìn cô ta gầm lên.
" Cô đã làm cái gì hả? Mau cút khỏi đây cho tôi!" Đôi mắt anh đỏ đậm như muốn giết người vậy.
" Thiên Kỳ, em biết là anh đang khó chịu, hãy để em giúp anh đi!" Trái lại cô ta là điếc không sợ súng, liền rũ ngay chiếc đầm ngủ trên người xuống, cơ thể thoáng chốc đã trần như nhộng trước mắt anh.
" Đông Phương Ngọc Châu!" Lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ không giữ nổi bình tĩnh, anh tức giận nhấn mạnh tên của cô ta từng chữ một.
" Thiên Kỳ, anh đừng cố đẩy em ra, đêm nay em nhất định phải giải toả cho anh! Em sẽ cho anh biết, em còn làm tốt hơn Từ Thiên Phương kia rất nhiều!" Cô ta phớt lờ vẻ tức giận của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, từng bước đi đến vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh.
" Vô sỉ, tôi lặp lại một lần nữa, biến đi!" Anh thở mạnh gằn giọng nói.
Bất chợt dục vọng lấn át lý trí, anh hung hăng đẩy mạnh cô ta xuống bàn làm việc, áp cả cơ thể nặng nề lên người cô ta.
[ Thiên Kỳ, anh lại cảm thấy khó chịu sao?] Đột nhiên giọng nói của Từ Thiên Phương vang lên, kéo lý trí của anh quay trở về.
" Phương Phương!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ tim lại hẫng một nhịp, anh đau đớn gọi tên cô.
" Thiên Kỳ!" Đông Phương Ngọc Châu thấy anh đã dừng lại, cô ta lại lên tiếng gọi.
Lúc này anh mới nhận ra người đang ở trước mặt đã không phải là Từ Thiên Phương, anh vội vàng bật người dậy.
Trong lúc Đông Phương Ngọc Châu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một lưỡi kiếm sáng bóng đã kề vào cổ cô ta.
" Đông Phương Ngọc Châu, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn! Cút!" Đôi mắt anh như Satan dưới địa ngục trừng cô ta.
Đông Phương Ngọc Châu cảm nhận được sát khí, nếu cô ta còn không chịu rời đi, chắc chắn Hoàng Phủ Thiên Kỳ sẽ giết chết cô ta.
Đôi tay cô ta run rẩy nhặt chiếc váy ngủ lên, vội vàng mặc vào và chạy nhanh ra ngoài.
Thấy cô ta đã đi khỏi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhanh chóng tiến lên khoá trái cửa phòng lại, rồi chạy thẳng vào phòng tắm bên cạnh.
Anh mở nước lạnh rồi đứng dưới vòi hoa sen, cố làm dịu cảm giác nóng hừng hực trong cơ thể mình.
[ Thiên Kỳ!] Giọng nói của Từ Thiên Phương lại tiếp tục vang lên, lần này anh còn có thể nhìn thấy cô như đứng ở trước mặt.
" Phương Phương, anh xin lỗi, anh xin lỗi!"
[ Anh xin lỗi thì được gì, chúng ta đã định sẵn là không thể bên nhau.] Hình ảnh Từ Thiên Phương cười nhạt đáp, cô lại từ từ biến mất trước mặt anh.
" Không, xin em đừng đi!" Nhìn thấy cô đã không còn ở đây, anh đau đớn kêu lên.
" Khốn kiếp!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ dùng tay đấm thật mạnh vào tường, đến nổi toác cả da, dòng máu đỏ trên tay anh hoà lẫn với dòng nước lạnh trôi xuống.
Rất may là những loại nước hoa thế này công dụng không quá mạnh, một lúc sau anh đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Ngâm mình trong nước lạnh cả đêm, Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngủ quên lúc nào không hay.
Chỉ biết là khi anh tỉnh dậy, đã thấy mình nằm ở trong phòng, tay còn đang ghim kim truyền nước.
Hoá ra là anh ngâm nước đến phát sốt, Ân Vệ đã phải dùng chìa khoá dự phòng mở cửa và đưa anh ra ngoài.
" Điện hạ, ngài ổn chứ?" Thấy anh tỉnh lại, vị bác sĩ đứng kế bên lên tiếng hỏi.
" Không sao, tôi thấy tốt hơn rồi!" Anh lạnh giọng đáp.
Bên ngoài Đông Phương Ngọc Châu mở cửa bước nhanh vào, trên mặt cô ta lộ rõ sự lo lắng.
" Thiên Kỳ, anh sao lại phát sốt vậy? Anh làm em lo lắng lắm đấy!" Cô ta sụt sùi nói.
" Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi!" Anh nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, giọng điệu lãnh khốc đáp.
Đông Phương Ngọc Châu trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cô ta chỉ có thể nghe lời mà đi ra ngoài.
" Ân Vệ, sau này cậu ở trước cửa phòng canh gác cho tôi, không được để cô ta tự tiện bước vào phòng làm việc!" Cô ta đi rồi, anh mới nhìn sang Ân Vệ căn dặn.
" Tôi đã biết!" Hắn gật đầu đáp.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhíu mày khó chịu, chuyện hôm qua anh sẽ không để xảy ra nữa, tốt nhất là cách xa Đông Phương Ngọc Châu ra.
...
Thai của Từ Thiên Phương lúc này đã ở tháng thứ tám, bụng của cô đã lớn rất nhiều, mỗi khi đi lại vận động đều thở dốc không ngừng.
Hôm nay bác sĩ lại đến kiểm tra, hai bảo bảo của cô rất mạnh khoẻ, chỉ còn chờ tầm một tháng nữa là sinh thôi.
" Bác sĩ Hà, dạo này tôi thường xuyên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, không biết là có gì nguy hiểm hay không?" Từ Thiên Phương lại đột nhiên hỏi bác sĩ.
" Cô cảm thấy chóng mặt sao? Thật ra thì triệu chứng này cũng không phải là quá nguy hiểm, chóng mặt ở 3 tháng cuối của thai kỳ do kích thước thai nhi phát triển mạnh gây áp lực lên các mạch máu, khiến cho quá trình máu gặp khó khăn hơn thông thường mà thôi! Tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi là được!" Bác sĩ Hà lên tiếng trả lời.
" Nếu không có gì nguy hiểm thì tôi yên tâm rồi!" Từ Thiên Phương thở phào nhẹ nhõm nói.
Nhưng sự thật không phải như vậy, cô chóng mặt chính là do loại thuốc mà Cung Trạch đã bỏ vào sữa mỗi tối.
Loại thuốc này rất khó phát hiện, vậy nên hắn có thể yên tâm mà sử dụng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...