Tại phòng Vip riêng ở sân bay, Từ Thiên Phương bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Trần Di Dung.
Cô ta bây giờ chỉ cúi gầm mặt, đến nhìn cũng chẳng hề dám nhìn cô.
" Cô nói đi, lý do là gì?" Từ Thiên Phương âm thanh mang theo chút gì đó uy hiếp hỏi.
" Bọn họ cho tôi tiền, vậy nên tôi giúp họ, chỉ có thế thôi!" Cô ta thấp giọng trả lời, mặt vẫn là không dám ngẩng cao.
Từ Thiên Phương vẻ mặt cũng không có gì là bất ngờ, cô dĩ nhiên biết cô ta sẽ trả lời như thế, chuyện này với cô cũng chẳng lạ gì.
" Diamond trước giờ bạc đãi cô sao? Tôi trước giờ đối xử tệ bạc với cô à?" Từ Thiên Phương lại hỏi, cô không nghĩ tình cảm nhiều như thế, lại chỉ vì đồng tiền dơ bẩn mà mất sạch.
Trần Di Dung hít sâu một hơi, sống mũi cô ta thấy cay cay, câu hỏi này rốt cuộc cô ta không biết nên trả lời thế nào.
Nói đúng hơn là cô ta không dám trả lời, là do cô ta bất nghĩa trước, nếu bây giờ Từ Thiên Phương có bất nhân thì cô ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
" Diamond và cô trước đây đều không bạc với tôi, nhưng mà bọn họ cho tôi lợi ích nhiều hơn!" Cô ta cuối cùng cũng trả lời rồi.
" Cô...cái đồ con sói mắt trắng này, có tin tôi giết chết cô hay không?" Alice giận dữ, cô ấy đưa tay nắm lấy cổ áo Trần Di Dung hét lớn.
" Hahaha, giết tôi đi! Các người từ nhỏ không phải lo thiếu thốn cái gì cả, chỉ cần phất tay là sẽ có tiền mà tiêu xài! Còn tôi thì khác, tôi phải sống nhờ ân huệ của người khác, phải chi tiêu dè xẻn, mỗi một món đồ muốn mua phải tính toán chi li."
" Tiền đối với tôi chính là tất cả, vậy nên nếu có tiền thì tôi sẽ không ngần ngại gì! Chỉ cần có tiền thì tôi sẽ không phải sống thiếu thốn, hèn mọn trước mặt lũ nhà giàu như các người nữa!" Trần Di Dung lúc này không thể chịu nổi, cô ta mở to mắt nhìn Alice đáp.
Từ Thiên Phương từ đầu đến cuối không hề tỏ ra tức giận, trên mặt cô hoàn toàn bình thản, không có chút cảm xúc nào.
Đến đây cô nhẹ nhàng đứng lên, không nhanh không chậm đi đến chỗ của Trần Di Dung.
" Bốp!" Một cái tát như trời giáng đánh xuống, khuôn mặt của cô ta lập tức ửng đỏ cả lên.
" Tôi không cần biết cuộc sống của cô thế nào, nhưng nếu cô đã đụng đến tôi và Diamond, thì cô chuẩn bị trả giá đi.
Những kẻ suốt ngày chỉ biết nhìn người khác mà ganh tị, mà không biết tự cô gắng, thật sự không đáng để tôi quan tâm đến.
Cô tự biết kết quả của mình đi!" Từ Thiên Phương đứng đó khí thế ngùn ngụt, làm cho Trần Di Dung một câu cũng không thể thốt ra được.
" Alice, mở họp báo, mang tất cả bằng chứng đến! Còn cô ta thì mang đến sở cảnh sát, không cần phải nói nhiều thêm làm gì!" Xử lý xong, cô lại nhìn sang Alice dặn dò, rồi nhấc chân đi nhanh ra ngoài.
Đối với lời nói của Trần Di Dung, Từ Thiên Phương một chữ cũng không nghe lọt.
Nghèo không có gì đáng phải xấu hổ, tự mình cho rằng bản thân thấp kém mà không biết cố gắng, đó mới chính là điều nên xấu hổ.
Làm chuyện sai trái để có tiền, đó cũng là điều đáng xấu hổ.
" Tiểu thư, dễ dàng tha cho cô ta vậy sao?" Thấy Từ Thiên Phương lần này quá dễ dãi, Alice thắc mắc hỏi.
" Cảnh sát sẽ thay tôi chăm sóc cho cô ta, ngày tháng sau này của cô ta sợ là không dễ dàng đâu!" Từ Thiên Phương nhàn nhạt trả lời.
Dựa theo lời của cô, Alice đã tổ chức một buổi họp báo để giải thích mọi chuyện, cô ấy mang cả video mà Trần Di Dung làm chuyện xằng bậy cho họ xem.
Có lẽ chuyện giải thích này cũng không thể khiến Diamond quay trở về như lúc đầu, nhưng nó cũng khiến cổ phiếu của cô không bị tuột dốc nữa.
Buổi họp báo sau khi kết thúc, những bài viết đính chính được đăng ngay trên các trang mạng xã hội.
Dù có người vẫn không tin, nhưng mọi việc cũng ổn hơn một chút.
Trần Di Dung sau khi đến sở cảnh sát, cô ta cũng đã khai ra tất cả chuyện xấu mình đã làm, và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng bởi vì mắc nợ của Tố Cầm, cô ta nhất quyết không khai ra bà ta, và số đá Sapphire của Từ Thiên Phương không thể lấy về được.
" Tiểu thư, cô ta vậy mà lại không chịu khai ra người giật giây phía sau!" Alice bực bội nói.
" Không cần thiết nữa, tôi biết là ai đã làm rồi! Cô ta không muốn khai thì thôi, chờ đó tôi sẽ lôi người núp bóng đằng sau ra!" Từ Thiên Phương không hề cảm thấy khó chịu, cô bình tĩnh đáp, mắt vẫn nhìn vào văn kiện để trên bàn làm việc.
" Vâng!" Alice dù cảm thấy không vui, nhưng cô ấy vẫn phải nghe theo Từ Thiên Phương.
Buổi tối, Từ Thiên Phương lại không ngủ được, cô khoác trên người một chiếc áo lụa mỏng, rồi đi ra phía hồ bơi.
Ban đêm nơi này yên tĩnh, mặt nước lóng lánh với chút ánh sáng dịu nhẹ.
Cô đưa tay rót lấy một ly rượu vang, rồi chậm rãi mà thưởng thức.
Cầm ly rượu trên tay, Từ Thiên Phương bước đến chỗ hồ nước, cô ngồi xuống đưa chân vào hồ nước mà đùa nghịch.
Cô rất thích nghịch ngợm thế này, nó mang lại cho cô cảm giác rất thoải mái.
" Đêm nay trăng thật tròn!" Nhìn bóng trăng ẩn hiện dưới mặt nước lạnh giá, cô khẽ mỉm cười lên tiếng.
Nhấp tiếp một ngụm rượu, cô cất giọng hát ngọt ngào, xua tan sự tĩnh lặng ở đây.
"~ Fly me to the moon, let me play among those stars...~"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...