Nếu không phải do Từ Thiên Phương muốn tìm hắn cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ, thì cô còn lâu mới vất vả đi tìm hắn về.
Ân Vệ cũng không muốn nói gì thêm, hắn thật sự muốn gặp Hoàng Tử của hắn lắm rồi, đã hơn một tháng không gắp, hắn không biết anh có bị gì hay không.
Thân là một cận vệ, nếu để Hoàng Tử của mình có mệnh hệ gì, hắn còn mặt mũi nào để gặp Đức Vua và Hoàng Hậu chứ.
Ân Vệ bước nhanh vào trong, vừa đi đến vườn hoa, hắn đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Từ Thiên Phương đứng ở đó.
" Thiếu gia, Ân Vệ của trở về rồi đây!" Hắn mừng rỡ kêu lên.
" Ân Vệ!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nghe tiếng kêu liền nhìn sang, thấy Ân Vệ còn sống tốt như vậy, anh mừng rỡ nói khẽ.
" Thiếu gia, anh có bị làm sao hay không? Dạo này hình như anh ốm đi hả, tôi thấy anh không còn được như trước nữa!" Ân Vệ chạy nhanh đến, hắn chăm chú nhìn anh mà xem xét.
" Tôi có thể bị gì chứ? Cậu đang xem thường tôi à? Nói tôi nghe xem, cậu đã ở đâu một tháng qua?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cảm thấy mệt mỏi với hắn, người gì đâu vừa xuất hiện đã nhiều lời.
" Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta vào trong nhà nói đi!" Ân Vệ tự nhiên như ở cung điện của mình.
" Khoan đã, đây không phải là nhà của tôi đâu! Muốn vào nhà thì phải lịch sự xin phép chủ nhân!" Anh vội vàng kéo hắn lại nói.
" Chủ nhân? Là cô ấy?" Hắn lúc này mới để ý đến Từ Thiên Phương đang đứng bên cạnh.
Cô mỉm cười gượng gạo nhìn hắn, cái tên đáng ghét này nãy giờ xem cô như là người vô hình vậy.
" Cô ấy không phải người hôm trước sao? Thiếu gia, hai người sao lại ở cùng nhau chứ?" Ân Vệ thắc mắc nói.
" Hỏi nhiều thế làm gì? Cậu mau chào hỏi người ta đi!"
" Vâng, chào tiểu thư, mong cô hãy chiếu cố chúng tôi!" Ân Vệ ngoan ngoãn cúi đầu cất lời.
" Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu! Hai người chắc có nhiều chuyện cần nói, tôi xin phép đi trước đây!" Từ Thiên Phương nói xong liền rời đi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng đến bó tay với tên cận vệ của mình, anh xoay người đi vào biệt thự.
Ân Vệ liền lẽo đẽo theo sau, hắn còn nhìn mọi thứ bên trong mà đánh giá và so sánh với cung điện của hoàng thất.
" Thiếu gia, anh và cô ấy là quan hệ gì vậy? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong một ngôi nhà, xem ra là không tầm thường!" Hắn tò mò hỏi.
" Cậu nghĩ quan hệ gì thì nó là như thế!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vừa đi vừa đáp lời hắn.
" Thiếu gia, vậy cậu và cô ấy có quan hệ nam nữ thật sao? Chuyện này nếu để Quốc Vương và Hoàng Hậu biết thì chết chắc đó! Vương Phi của nước Y đâu thể nào chọn bừa được!" Ân Vệ nghe đến đây hai mắt mở to, hắn lải nhải không dừng.
" Im miệng lại!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ liếc mắt nhìn hắn nói.
" Vâng!" Ân Vệ lập tức không nói năng gì, mặc cho trong lòng đang cuộn trào như sóng biển.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi vào phòng, hắn vẫn như cái đuôi theo phía sau.
" Ngươi yên tâm! Ta và cô ấy không phải quan hệ trái gái đâu, chỉ là quan hệ trên hợp đồng mà thôi! Ba tháng, sau ba tháng chúng ta sẽ đi!" Sợ hắn nghĩ nhiều, anh phải nói ra sự thật.
" Hợp đồng? Thiếu gia, đừng nói là hợp đồng làm bạn trai mà lần trước anh nói nha?"
" Đúng vậy!"
Ân Vệ khóc không ra nước mắt, vậy là cuối cùng Hoàng Tử tôn quý của hắn phải bán thân rồi.
Này mà truyền về nước, chắc hoàng thất cũng không còn mặt mũi để mất nữa.
Ở cung điện thứ không thiếu chính là tiền vàng, vậy mà...
" Tạm thời cứ ở lại đây đi!" Anh nói rồi ngồi xuống sô pha xem tin tức trên tivi.
Lại nói đến Nhiễm Sùng Quang, hai ngày trước ông ta đến Sâm Lâm, để tìm cái người thần bí kia.
Quả thật ở đó có người chờ ông ta, nhưng luận về tướng mạo và tuổi tác, thì không phải là người đã nói chuyện với ông ta lúc sáng.
" Nhiễm Tổng, ông đã quyết định xong chưa? Nếu phi vụ này thành công, thì ông sẽ là người có lợi nhất, ông thấy thế nào?" Người đàn ông thần bí kia hôm nay lại gọi đến rồi, ông ta đang thúc giục Nhiễm Sùng Quang.
" Chuyện này cũng quá gấp gáp rồi, phương án làm ăn rất tốt! Chỉ là có phải ông đang xem nhẹ con nhóc Từ Thiên Phương đó không? Nó dễ đối phó vậy sao?" Ông ta lo lắng đáp.
" Đó là chuyện của tôi, chuyện của ông bây giờ là làm hay không? Nếu như ông thấy sợ, vậy thì để tôi tìm người khác!" Bên kia cũng mất kiên nhẫn với ông ta.
Nhiễm Sùng Quang trong lòng đắn đo, số tiền lợi nhuận thu về quá lớn, mà ông ta lại không nỡ trao cơ hội này cho người khác." Khoan đã, tôi đồng ý! Tôi đồng ý hợp tác!" Lợi nhuận lớn làm ông ta mờ mắt, vậy là ông ta đành đâm lao.
" Vậy mới được chứ! Nhiễm Tổng cứ chờ tin tốt của tôi, người hôm trước sẽ mang hợp đồng đến cho ông!" Người đàn ông thần bí lúc này mới hài lòng, ông ta cười nói vui vẻ trong điện thoại.
Nói xong ông ta tắt điện thoại, lúc này ở đây có một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi đến, cô ta ẻo lã ngồi lên đùi người thần bí kia lên tiếng.
" Lão cáo già kia quyết định thế nào rồi? Ông ta chắc đã đồng ý?"
" Hahaha, tất nhiên là sẽ đồng ý rồi! Món hời thế này ông ta dễ gì từ chối!" Người đàn ông giọng cười ranh mãnh, bàn tay vuốt ve cơ thể cô ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...