Từ Thiên Phương bước chân chững lại, cô vội vàng quay người nhìn về phía cửa ra vào.
Thật sự Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã đứng trước mặt cô, anh đã đến rồi.
"Anh, sao lại đến đây rồi! Không phải còn hội nghị hay sao?" Cô lắp bắp hỏi, tay nắm chặt túi xách.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh không trả lời mà trực tiếp đi thẳng đến chỗ cô đang đứng.
Ngay lúc Từ Thiên Phương còn chưa biết làm gì, cả người cô đã bị cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy.
"Anh..." Cô bất ngờ không nói nên lời, tay cũng không đủ dũng khí để đẩy anh ra.
Cảm giác thật ấm áp, mùi hương nam tính trên cơ thể anh cứ như thuốc an thần, làm cô thấy dễ chịu.
Không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn là bị anh quyến rũ.
Mấy năm nay không ngày nào là cô không tự dặn lòng mình, là không thể lại để anh dụ dỗ, không thể cứ như vậy mà mềm lòng, nhưng kết cục lại thua thảm hại thế này đây.
"Phương Phương, anh xin lỗi! Ba năm trước anh không nên đẩy em ra xa khỏi anh, cũng không nên lừa dối em, tất cả là lỗi của anh! Mỗi đêm anh vẫn luôn hối hận và dằn vặt chính bản thân mình, bởi vì không thể bảo vệ cho mẹ con em!"
"Nhưng lần này anh đã quyết định rồi, anh sẽ không bao giờ buông tay, hay là ngu ngốc đẩy em ra xa anh nữa.
Em và con chính là điều quan trọng và quý giá nhất của anh, cho nên anh muốn ở bên cạnh bảo vệ ba mẹ con!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ gấp không chờ được nói, câu từ của anh lại trở nên lộn xộn.
"Vậy còn đất nước của anh thì thế nào? Ai sẽ bảo vệ cho người dân của anh đây?" Những điều này chính là lo lắng của cô.
"Từ giờ anh không cần bảo vệ ai nữa, bởi vì đã có người thay anh làm việc đó rồi, người duy nhất anh cần bảo vệ bây giờ là mẹ con em! Thiên Phương, anh hiện tại không cần Vương vị nữa, chỉ cần em mà thôi.
Nếu như em không muốn trở thành Vương Hậu, vậy thì anh nguyện trở thành một người bình thường để yêu em!" Anh thấp giọng trả lời cô, mà đây cũng là suy nghĩ anh muốn nói.
Từ Thiên Phương khoé mắt ướt đẫm, cô không ngờ anh lại vì cô mà từ bỏ Vương vị và quyền lực, điều này chứng tỏ anh thật lòng yêu cô.
Bởi vì chuyện từ bỏ quyền lực thật sự rất khó, vậy mà anh lại không cần suy nghĩ mà quyết định vứt bỏ nó.
"Đừng khóc, em khóc sẽ làm anh đau lòng!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhẹ lau nước mắt cho cô.
"Em bảo anh làm như vậy sao? Em có nói như vậy sẽ tha thứ cho anh à? Thiên Kỳ, anh nghĩ em dễ dãi như vậy, sẽ tha thứ khi anh đã tổn thương em sao?" Cô nghẹn giọng nói, hai tay không ngừng giận dỗi hướng về phía anh mà đánh tới.
"Không có, em không bảo anh phải làm như thế, chỉ là anh tự nguyện mà thôi! Vết thương anh đã gây ra cho em, anh muốn tự mình chữa lành!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bá đạo giữ lấy tay cô nói.
"Anh đừng m...ưm...ưm..." Từ Thiên Phương vẫn kịch liệt giẫy giụa, đột nhiên anh lại cúi người ngăn chặn cô bằng một nụ hôn ngọt ngào.
Cả cơ thể cô như có một dòng điện chạy qua, cứng đờ không thể cử động được, cũng không còn sức để đẩy anh ra nữa.
Nhưng cảm giác quen thuộc này lại một lần chớm nở trong lòng cô, cách hôn của anh vẫn luôn thành thục và điêu luyện như thế, khiến cô trầm mê không lối thoát.
Mà hai đứa trẻ đứng bên cạnh chỉ có thể tự che mắt nhau lại, không dám nhìn tiếp nữa.
Những người có mặt ở cổng V.I.P đều đã chú ý, họ còn không ngừng bàn tán về hai người.
"Thiên Kỳ, anh vô sỉ!" Từ Thiên Phương bị giọng nói của họ kéo quay về, cô tức giận đẩy mạnh anh ra.
"Hiện tại em muốn mắng chửi anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng quay lưng với anh! Phương Phương, chúng ta ký hợp đồng thêm một lần nữa có được không? Anh bây giờ chẳng còn gì nữa, em có thể thương tình lại cưu mang anh một lần nữa không?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn không có ý định buông cô ra, anh dùng đôi mắt chân thành nhìn cô hỏi.
"Hợp đồng sao? Sau đó thì thế nào? Anh lại tiếp tục lừa dối, rồi lại đẩy em ra xa?" Cô ngẩn người nói, đúng là thật sự mối quan hệ của hai người cũng bắt nguồn từ cái hợp đồng tình nhân kia mà ra, nói chính xác là hợp đồng bao nuôi anh.
"Không, lần này anh sẽ không làm như vậy nữa! Lần này là cả đời, anh sẽ ăn bám em cả đời!" Anh nghiêm túc trả lời cô, lần này anh sẽ không phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.
"Em lấy gì để tin anh?"
"Ở đây!"
Từ Thiên Phương ngờ vực hỏi, lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ cầm lấy tay cô đặt lên trái tim mình.
"Em có cảm nhận được không?"
Cô từ từ cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của anh, rồi lại đưa tay lau nước mắt đi.
"Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh thật sự suy nghĩ kỹ? Em nói cho anh biết, lần này dù có thế nào em cũng sẽ không đồng ý để anh lại rời xa em!"
"Nếu như thật sự có một ngày anh muốn rời xa em, chắc chắn lúc đó trái tim này đã ngừng đập!"
"Ở đây không có hợp đồng, chúng ta đóng dấu trước đi, kể từ giờ anh sẽ là của em!" Từ Thiên Phương đưa tay nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, rồi cuồng nhiệt hôn anh thật sâu.
"Thiên Bảo, chúng ta sắp có em rồi!" Thiên Long chỉ biết che mắt em trai lại nói khẽ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...