Sau khi Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi rồi, thì Daniel cũng đã đáp chuyên cơ đến nước Y, cháu của mình gặp nguy hiểm, hắn không thể không quan tâm được.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, Daniel gấp gáp chạy vào trong xem Từ Thiên Phương thế nào, cô đúng là không thể nào để hắn yên tâm được mà.
Ngay cả Lucas lần này cũng bị thương nặng, xem ra lần này là hắn bất cẩn quá rồi.
"Ngài Thủ Tướng, Từ tiểu thư hiện tại còn chưa có tỉnh, ngài vào trong xin đừng làm ồn!" Nữ y tá cẩn thận dặn dò hắn.
"Tôi biết rồi!" Daniel gật đầu, sau khi bước vào trong, thấy Từ Thiên Phương hơi thở đều đều, hắn mới yên tâm được một chút.
"Là kẻ nào dám lớn gan như vậy chứ? Đến em gái và cháu trai của tôi cũng dám động vào!" Daniel tức giận, siết tay lại thành quyền nói.
"Là SN4KE đấy! Bệ hạ đã lên đường đi tìm con trai về rồi, nhưng tôi sợ lần này cậu ta lại rơi vào bẫy của bọn lính đánh thuê đó! Đi thì dễ, nhưng về lại khó!" Carter ở bên ngoài đi vào trả lời, chuyện ở nước Y không có gì là hắn không biết.
"Lại là bọn khốn đó, xem ra là tôi đã đánh giá thấp bọn chúng rồi!" Daniel bất ngờ, hắn không nghĩ lũ người kia lá gan lại to như vậy.
"Là ai rơi vào bẫy của ai chứ? Anh...nói rõ ràng cho em biết đi!" Từ Thiên Phương vừa lúc tỉnh lại, những lời hai người họ nói cô đều nghe rõ ràng rành mạch.
"Em nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì cả!" Daniel không muốn cô lo lắng, cho nên muốn giấu chuyện của Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi.
"Đừng nói dối em, có phải Thiên Kỳ gặp chuyện không?" Sắc mặt cô nhợt nhạt hỏi hắn, cô biết là hắn không thể nào nói dối trước mặt cô được.
Daniel thở dài, xem ra là không giấu được rồi, chỉ còn cách nói thật cho cô nghe thôi.
"Ừm, cậu ta hiện tại đang đi đến căn cứ của SN4KE, ở đó cho dù có bị giết chết, thì cũng không có ai dám lên tiếng xử tội đâu!"
"Là vậy sao?" Từ Thiên Phương cơ thể run rẩy đến lợi hại, cô mím chặt môi nói.
"Anh, đưa em đến đó đi!" Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp yêu cầu hắn đưa mình đi.
"Không thể được! Nơi đó nguy hiểm như vậy, em không thế đến đó được đâu!" Daniel không đồng ý.
"Anh...nếu như cả hai đứa trẻ và Hoàng Phủ Thiên Kỳ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không sống tiếp được! Xin anh, đưa em đến đó đi! Hai đứa trẻ là do em nên mới bị bắt, em muốn cứu chúng về!" Từ Thiên Phương nghẹn giọng cầu xin.
"Em..." Daniel biết tính cách cô cứng rắn, bây giờ dù hắn có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành để cô đi cùng thôi.
Vốn dĩ hắn cũng không yên tâm để Thiên Kỳ đến đó một mình, vì như vậy cũng không thể nào cứu được hai đứa trẻ, cho nên hắn sẽ dẫn người đi theo ứng cứu.
SN4KE là tổ chức đáng gờm, bọn chúng không thể nào dễ bị đánh bại như vậy, một mình Thiên Kỳ là không đủ.
Từ Thiên Phương mang cơ thể yếu ớt lên chuyên cơ, trong lòng như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nếu ba người có mệnh hệ gì, cô cũng không muốn sống nữa.
"Đừng lo lắng quá, cậu ta sẽ không dễ chết như vậy đâu!" Daniel bên cạnh an ủi cô.
...
Mặt khác Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng không khá khẩm gì hơn, ngồi trên chuyên cơ hắn vừa lo lắng cho Từ Thiên Phương, vừa lo cho tính mạng của hai đứa trẻ.
"Bệ hạ, còn bốn mươi lăm phút nữa là đến rồi, đội hình của chúng ta tôi cũng đã sắp xếp xong cả rồi, hi vọng có thể ở đây giải quyết xong chuyện!" Ân Vệ nhìn đồng hồ nói, hắn hiện tại tâm trạng cũng rất tồi tệ.
Hắn biết luật lệ ở nơi này thế nào, đến đây xem như là không mong có mạng để quay về rồi, giờ phút này trong đầu hắn lại chỉ nhớ đến Alice.
Nếu có thể gặp lại cô, hắn sẽ không ngại ngùng mà nói ra cảm xúc trong tim mình, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa.
Thời gian tíc tắc trôi qua, bọn họ đã nhanh chóng đáp xuống sân bay, xung quanh còn có không ít người đứng chờ.
Tất cả bọn chúng đều là lính đánh thuê, thủ hạ đắc lực của Black.
"Cuối cùng ngài cũng đến rồi, Đức Vua đáng kinh của tôi!" Người đàn ông ngồi bên trong xe cố thủ, ông ta nói chuyện với Hoàng Phủ Thiên Kỳ qua một cái bộ đàm.
"Nói, con trai của tôi đang ở đâu? Mau cho tôi nhìn hai đứa trẻ, nếu không ông đừng mong lấy được thứ gì từ tôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ trầm giọng đáp.
"Được rồi, vậy ngài lên xe đi, tôi sẽ đưa ngài đi gặp con trai mình! Nhưng chỉ có một mình ngài thôi đó, bọn thủ hạ kia thì để lại đi!" Ông ta bật cười nói.
"Bệ hạ, không được!" Ân Vệ vội vàng ngăn cản, lần này đi là muốn nộp mạng cho lũ lính đánh thuê kia sao? Thân là cận vệ, hắn không thể trơ mắt nhìn anh đi nộp mạng được.
"Sẽ ổn thôi! Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải mang bọn trẻ về cho cô ấy! Cả một đời này tôi nợ cô ấy quá nhiều, lần nay mong là có thể trả hết!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ không sợ hãi, anh bình thản nhìn Ân Vệ nói.
Chỉ cần có thể mang hai đứa con trai về cho Từ Thiên Phương, anh có chết đi cũng không thấy đáng tiếc.
Trước đôi mắt đau xót của Ân Vệ, Hoàng Phủ Thiên Kỳ leo lên một chiếc xe hơi màu đen được chuẩn bị trước, rồi nhanh chóng rời khỏi sân bay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...