Quả nhiên sau khi bắt hai đứa trẻ về đến căn cứ mật, người đàn ông được gọi là Black vô cùng háo hức.
Ông ta chắc mẩm lần này bán đảo Thạch Ngân kia sẽ thuộc về tay của mình.
"K, cậu làm tốt lắm, đúng là chưa bao giờ khiến tôi thất vọng mà!" Ông ta hài lòng khen ngợi hắn.
"Ông chủ, ông đừng quên nhiệm vụ này còn có tôi chứ? Tôi buồn lắm đấy!" Gã đàn ông bặm trợn kia cũng muốn có phần, liền phải lên tiếng nhận công lao của mình.
"Được rồi, tôi sẽ thưởng cho cả hai người, còn bây giờ thì mau đưa hai đứa nhóc kia vào hầm đi, canh chừng chúng cẩn thận vào!" Ông ta xua tay nói, rồi dặn bọn chúng nhốt hai đứa trẻ xuống hầm.
"Vâng, thưa ông chủ!"
K mặc dù làm việc rất tốt, nhưng hắn là người kiệm lời, mà cho đến nay ở tổ chức SN4KE này chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Nếu không phải đeo mặt nạ, thì cũng hoá trang bản thân thành một người khác.
Gương mặt của hắn chưa từng lộ diện, ngay cả Black cũng không thấy được.
"Này, đến đây rồi thì ngươi mang bọn chúng vào đi, ta đi ra ngoài có chút chuyện đây!" Gã đàn ông bặm trợn chỉ đưa bọn trẻ đến cửa, sau đó liền giao lại cho K rồi đi mất.
Mặc dù bị đùn đẩy trách nhiệm rất nhiều, nhưng K chưa từng tỏ ra tức giận với ai cả, hắn chỉ chăm chăm hoàn thành công việc được giao mà thôi.
"Đến nơi rồi!" Cứ tưởng hắn sẽ đối xử thô bạo với bọn trẻ, nhưng thật ra không phải như vậy, hành động và cử chỉ của hắn đều ân cần hết mực.
"Các người là ai? Tại sao lại muốn bắt chúng tôi?" Thiên Long vừa được cởi dây trói đã nhanh chóng nhào về phía trước chắn trước mặt em trai, cậu nhóc lanh lợi gằn giọng hỏi K.
Vậy nhưng đáp lại thái độ của cậu bé, K lúc này lại bật cười.
"Đúng thật là can đảm! Cái này có phải được di truyền từ ba của con không vậy? Chắc là thế rồi!" Hắn ta nhẹ giọng đáp, nhưng lại không có trả lời câu hỏi của cậu nhóc.
"Ông biết papa của chúng tôi sao?" Thiên Long mặt mày đăm chiêu hỏi lại, cậu nhóc có lẽ không tin lời hắn nói cho lắm.
"Dĩ nhiên là ta biết, rất rõ là đằng khác nữa kìa! Yên tâm đi, rất nhanh thôi con sẽ biết ta là ai, còn bây giờ thì ngoan ngoãn ở lại đây đi! Một khi có ta ở đây, ta sẽ không để hai đứa bị tổn thương đâu!" K trấn an cậu nhóc, rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, hắn không thể ở lại nơi này quá lâu được.
"Ở đây có bánh ngọt và nước, khi nào cần thì cứ tự nhiên mà dùng, không có độc đâu!" Hắn còn cẩn thận chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hai đứa trẻ, không muốn chúng bị đói.
"Mami của tôi thì sao? Người có an toàn hay không? Ông không làm hại mami của tôi chứ?" Thiên Long trong lòng lo lắng cho Từ Thiên Phương, cậu nhóc nói với theo hỏi.
"Đừng lo, mami của hai đứa vẫn ổn!" K xoay người lại trả lời cậu nhóc, rồi mới đóng cửa lại.
Phút chốc căn phòng trở nên tối om, Thiên Long có chút sợ, nhưng cậu nhóc không hề khóc lóc, còn ôm lấy em trai bảo vệ.
Dù K là người bắt hai anh em đến đây, nhưng cậu nhóc cảm nhận được cái gì đó rất quen thuộc trên người hắn.
...
Ở bên ngoài, Black đang chuẩn bị gọi điện cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ đến, ông ta không muốn chờ đợi một phút giây nào nữa rồi.
Vừa mới bấm số gọi, rất nhanh bên kia đã có người bắt máy rồi.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của nhà Vua Thiên Kỳ hay không vậy?" Black giọng châm chọc nói.
"Nói đi, ông muốn gì?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhận máy từ Ân Vệ, anh lạnh giọng hỏi ông ta.
"Hahaha, tôi muốn gì không phải cậu đã biết rồi hay sao? Tôi muốn con dấu điều hành Thạch Ngân! Nếu cậu không muốn hai đứa con của mình bị thương, thì mau đến đây trao đổi đi!" Ông ta phá lên cười thích thú, cũng không dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Được, nếu ông muốn tôi sẽ cho ông! Nhưng ông không được động đến bọn trẻ, để tôi biết chúng bị thương, tôi sẽ không tha cho ông đâu!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hơi thở nặng nề đáp.
"Chỉ cần cậu mang đồ đến, tôi sẽ trả chúng về nguyên vẹn!" Ông ta chắc chắn như đinh đóng cột.
Nhưng là lời nói của ông ấy không đáng tin chút nào cả, một loại cáo già lâu năm như ông ta, thì không bao giờ giữ lời hứa.
Một khi nhận được thứ mình mong muốn rồi, ông ấy sẽ khử luôn cả Hoàng Phủ Thiên Kỳ và hai đứa trẻ của anh.
"Hừm, chờ khi nó đến đây rồi, ta sẽ khiến cho nó có đi mà không có về!" Ném điện thoại lên ghế sô pha, ông ta đắc ý nói.
Lúc này lại không có ai để ý đến ánh mắt của K, hắn ta âm lãnh nhìn Black không chớp mắt, cứ như có thể giết người bằng đôi mắt này vậy.
Trong đầu hắn suy nghĩ gì cũng không ai biết được, chỉ có thể ôm suy đoán mà thôi.
...
Hoàng Phủ Thiên Kỳ sau khi nhận được vị trí của ông ta gửi, anh cùng Ân Vệ và một đội quân Hoàng gia lên chuyên cơ đến nơi được chỉ định trước.
"Bệ hạ, có cần nói cho Từ tiểu thư biết hay không?" Ân Vệ lên tiếng hỏi, hắn sợ cô sau khi tỉnh lại biết chuyện sẽ lo lắng hơn.
"Không cần đâu, đi thôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không muốn làm cô sợ, cho nên anh chỉ lặng lẽ đi một mình, không muốn cô biết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...