Từ Thiên Phương dứt khoát xoay người mở cửa, sau cánh cửa Alice và Ân Vệ vậy mà đã đứng ở đó chờ sẵn.
Nhìn thấy người trước mặt, cô vô cùng bất ngờ.
"Tiểu thư, thật sự đúng là cô rồi!" Alice mắt đầy nước kêu lên, chân cô ấy hiện tại đã có thể tập tễnh đi vài bước, nhưng vẫn chưa thể đứng vững.
"Alice, cẩn thận!" Mắt thấy cô ấy chuẩn bị ngã, Từ Thiên Phương vội vàng tiến lên đỡ lấy.
"Tiểu thư, mấy năm qua người sống thế nào? Có tốt không, ăn uống có đầy đủ dinh dưỡng chứ?" Cô ấy thì không màng đến việc mình còn chưa đứng vững, chỉ lo lắng cho Từ Thiên Phương mà hỏi dồn dập.
"Tôi ổn mà, cô không thấy tôi vẫn như xưa sao?"
"Tiểu thư, lỗi là của tôi, là tôi không bảo vệ tốt cho cô! Cô khoẻ mạnh như vậy tôi thật sự rất mừng, như vậy tôi cũng có thể ăn nói với ông chủ dưới suối vàng rồi!" Alice lau nước mắt nói, cô ấy bao nhiêu năm qua vẫn luôn tự trách về bản thân không thể bảo vệ tốt cho chủ nhân của mình.
"Alice, chân của cô có thể lành hay không?" Từ Thiên Phương lo lắng cho cô ấy hỏi.
"Bác sĩ nói tôi có thể đi lại được, rất nhanh thôi sẽ không cần dùng nạn nữa!" Alice mỉm cười đáp.
"Vậy thì tốt rồi!" Từ Thiên Phương gật đầu nói.
"Tiểu thư, nếu chân tôi có thể đi lại được, tôi có thể quay về bên cạnh cô không?" Alice ánh mắt mong chờ nhìn cô hỏi, có lẽ được giúp đỡ Từ Thiên Phương chính là mơ ước của cô ấy.
Không ai để ý thấy đôi mắt mang theo sự mất mát của Ân Vệ, chăm sóc Alice lâu như vậy, hắn sớm đã có cảm tình với cô rồi.
Bây giờ cô muốn quay về bên cạnh Từ Thiên Phương, hắn thật sự rất đau lòng.
Vậy nhưng Từ Thiên Phương lại khá nhạy bén với vấn đề này, cô có thể thấy được vẻ mặt buồn rầu của hắn.
"Alice, tôi nghĩ bây giờ cô có thể tự do rồi, không cần phải theo tôi nữa đâu! Tôi không phải không cần cô, mà là vì cô đã vất vả rồi, đến lúc nên tìm hạnh phúc cho bản thân mình đi! Nếu là cậu ấy, tôi rất yên tâm đó!" Từ Thiên Phương mỉm cười nói, cô cầm lấy tay của Alice, đặt nó vào tay của Ân Vệ.
"Tiểu thư!"
"Hãy thử mở lòng với cậu ấy thử đi, tôi nghĩ cậu ấy có thể mang hạnh phúc cho cô!"
Ân Vệ mừng rỡ ra mặt, hắn không nghĩ là cô lại giúp hắn.
"Từ tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều!"
Từ Thiên Phương khẽ quay đầu lại nhìn vào phòng, Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này vẫn rũ thấp đầu, có thể thấy được anh rất đau khổ.
Nhưng như vậy thì sao, mọi thứ chẳng thể nào thay đổi được.
Những chuyện hôm nay cần nói cũng đã nói xong, duyên nợ của hai người đến đây nên cắt đứt thật rồi.
Cô nói lời tạm biệt với Alice cùng Ân Vệ, rồi lạnh lùng quay người đi về cổng chính.
Hai đứa trẻ nãy giờ nấp sau cây cột cũng vội chạy ra, bọn chúng đi vào phòng an ủi Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
"Papa, mami vẫn không muốn tha thứ cho người sao?" Thiên Long nhỏ giọng hỏi.
"Ừm, là do papa đã làm mami của con tổn thương quá sâu rồi!" Anh gượng cười nhìn con trai đáp.
"Vậy chúng ta không thể nào ở bên nhau giống như một gia đình sao?" Thiên Bảo chui vào lòng của anh nỉ non nói.
"Papa xin lỗi, vì không thể cho hai đứa một gia đình hoàn chỉnh rồi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cười buồn trả lời, anh cảm thấy bản thân là một người cha tồi.
"Không sao, bọn con biết là người đã cố gắng nhiều rồi!" Thiên Long cực kỳ hiểu chuyện, cậu nhóc không oán trách anh nửa lời.
Ba cha con ôm lấy nhau, tự an ủi nhau bằng cách của bản thân mình, điều này làm Ân Vệ và Alice vô cùng chua xót.
...
Buổi chiều, Từ Thiên Phương quay lại Cung Điện để đón bọn trẻ, dù không muốn nhưng cô vẫn phải đi vào trong dẫn hai đưa trẻ ra.
Bên ngoài Lucas cũng xuống đi vào nhà vệ sinh, để lại chiếc xe không ai trông coi.
Lúc này có hai bóng người ăn mặc quân phục của Hoàng gia bước đến, một người đứng canh gác, còn tên còn lại thì loay hoay gắn gì đó lên chiếc xe của Từ Thiên Phương.
"K, nhanh lên một chút!" Gã đứng canh gác lên tiếng thúc giục.
"Sắp xong rồi!" Người đàn ông tên K này động tác nhanh nhẹn, hắn ta quan sát chiếc xe thật kỹ, rồi mới đem bom gài vào.
"Đi thôi!" Chuyện cần làm cũng đã xong, hai người này nhanh chóng đi khỏi chỗ đó.
Vừa ra khỏi Cung Điện, hai người bọn họ lập tức cởi quân phục vứt vào thùng rác, rồi nhanh chân leo lên chiếc xe gần đó mai phục.
"Black bảo chỉ cần bắt hai đứa trẻ thôi phải không? Còn người phụ nữ kia sống chết thế nào cũng không sao!"Gã đàn ông kia lột bộ râu giả ra, ông ta cất giọng trầm nói.
"Ừm, chỉ cần bắt sống hai đứa trẻ!" K gật đầu trả lời, nhưng đôi mắt của hắn không giống như muốn giết Từ Thiên Phương cho lắm.
"Xe của cô ta đi ra rồi, chúng ta mau đuổi theo đi!" Nhìn thấy xe của Từ Thiên Phương chạy ra, hắn ta lập tức kêu K khởi động xe đuổi theo.
Bom đã được gài trên xe, chỉ cần đến thời điểm thích hợp, cho xe nổ một phát là xong, Từ Thiên Phương sẽ theo đó mà tan thành tro bụi.
Vì không nghĩ có người muốn bắt cóc hai đứa trẻ, cho nên cả Lucas và Từ Thiên Phương đều không cảnh giác.
Hai người không biết rằng, phía sau có người đang đuổi theo xe của họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...