Bất giác Hoàng Phủ Thiên Kỳ bỗng cứng đờ người, những lời của Đông Phương Ngọc Châu làm anh phải day dứt suy nghĩ.
Nhưng cô ta làm sao mà biết được anh đã hôn Từ Thiên Phương chứ? Quả thật đôi lúc anh có hơi ngu ngốc.
Chợt nhận ra vết son môi bị lem của cô lúc nãy, anh mới hiểu được mọi chuyện, phụ nữ thật đáng sợ.
" Anh sợ rồi sao? Đừng làm em cảm thấy buồn cười như vậy! Thiên Kỳ, Từ Thiên Phương đã chết rồi, anh có tìm một người giống cô ta về ngoại hình, thì người đó cũng không phải là cô ta đâu!" Đông Phương Ngọc Châu phá lên cười nói.
" Ân Vệ, mau lôi kẻ điên này ra ngoài cho tôi!" Hoàng Phủ Thiên đôi mắt nổi lên tơ máu, anh tức giận mà ra lệnh cho Ân Vệ.
" Thiên Kỳ, anh đừng quên bây giờ em mới là vợ của anh, là Vương Hậu của nước Y này, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi! Anh nhớ kỹ cho em!" Trước khi bị lôi đi, cô ta còn cố gắng kêu lên.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ giờ phút này lại đau đầu vô cùng, anh đứng lên đi đến ngắm bức tranh của Từ Thiên Phương treo trên tường.
Nổi nhớ cô lại ùa về da diết, anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác thế này, anh muốn nhanh chóng được giải thoát khỏi Đông Phương Ngọc Châu.
Người bị đuổi đi rồi, Ân Vệ lại quay trở về phòng, lúc này anh lại lên tiếng hỏi hắn." Ân Vệ, ngươi có nghĩ Scarlet chính là cô ấy hay không?"
" Bệ Hạ, tôi nghĩ chỉ là người giống người thôi!" Hắn lắc đầu đáp.
" Linh cảm của ta sẽ không lầm được! Ngươi cho người điều tra tất cả về gia tộc Smith đi, ta không nghĩ chuyện này là trùng hợp đâu!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không nghĩ như vậy, anh lệnh cho hắn đi điều tra.
" Vâng, nếu ngài muốn tôi sẽ điều tra ngay!" Ân Vệ cúi đầu đáp.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lẳng lặng đứng trong phòng, anh khẽ nhắm mắt nhớ lại.
Khoảnh khắc khi Từ Thiên Phương cưỡng hôn anh lúc nãy, cơ thể của anh một chút cũng không phản kháng, anh không tin chỉ vì gương mặt giống nhau mà bản thân anh lại như thế.
" Phương Phương, anh thật hi vọng người đó chính là em!" Nói xong anh khẽ nghiêng người hôn lên bức tranh kia.
...
Daniel đưa Từ Thiên Phương về phòng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, anh cẩn thận hỏi han cô thêm lần nữa.
" Phương Phương, em thật sự không bị thương chứ?"
" Em không sao thật mà, anh yên tâm đi! Đông Phương Ngọc Châu kia căn bản không thể hại em được, có bao nhiêu em đều đem trả lại cho cô ta hết!" Từ Thiên Phương nheo mắt cười đáp.
Vốn chỉ muốn đến cho Đông Phương Ngọc Châu một bất ngờ, nhưng không ngờ còn có thể xử lý cô ta một chút.
Từ Thiên Phương tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, nhìn thấy cô ta nằm dưới sàn la hét, cô rất sảng khoái.
" Dù sao cũng phải cẩn thận, lần sau đừng ở một mình với cô ta, ai biết người phụ nữ xảo quyệt đó có dã tâm gì!" Daniel nhẹ cốc vào trán cô nói.
" Được rồi, em sẽ nghe lời anh!" Từ Thiên Phương cười đáp.
Đợi đến khi anh trở về phòng ngủ của mình, cô liền lấy điện thoại gọi facetime với con trai, hai đứa trẻ do hôm nay không có mẹ nên lại khó ngủ.
" Mami, cuối cùng mẹ cũng chịu gọi cho bọn con rồi!" Hai đứa trẻ thấy mẹ gọi lập tức bắt máy.
" Hai đứa vẫn chưa ngủ sao? Lúc nãy bà ngoại có gọi cho mami, con nít thì không được thức khuya đâu, mau ngủ đi!" Từ Thiên Phương mỉm cười nhìn bọn trẻ nói, giọng điệu nhỏ nhẹ không hề trách mắng.
" Mami, bọn con lại không ngủ được!" Thiên Bảo bộ dáng nũng nịu đáp, quả thật thiếu hơi mẹ là bọn trẻ lại khó chịu.
" Vậy mami kể chuyện cho tụi con nghe có được không? Mau nằm xuống đi, mami bắt đầu kể đây!" Cô lại dịu dàng nói.
" Vâng!" Hai đứa trẻ mừng rỡ reo lên, rồi liền nằm ngay ngắn lại, đặt điện thoại ở giữa để nghe giọng của cô rõ hơn.
" Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa rất xa..." Từ Thiên Phương bắt đầu cất giọng kể chuyện, giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió, từ từ đưa hai đứa trẻ vào giấc ngủ.
Bởi vì hai đứa trẻ rất thích nghe chuyện Hoàng Tử và Công Chúa, nên cô vẫn thường kể cho chúng nghe.
Bọn trẻ không hề biết rằng mẹ của mình đã từng yêu một Hoàng Tử, chỉ tiếc là cô đã không thể cùng anh sống hạnh phúc như trong truyện cổ tích.
" ...cuối cùng Hoàng Tử và nàng công chúa ở bên nhau hạnh phúc!" Kết thúc câu chuyện, cũng là lúc cô nghe thấy tiếng thở đều đều của hai đứa trẻ, chúng đã ngủ rất sâu.
" Ngủ ngon, mami yêu các con!" Từ Thiên Phương hôn thật nhẹ vào điện thoại, sau đó cô cũng tắt máy.
Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng, cô mệt mỏi đứng lên đi vào phòng tắm rửa, chỉ có một buổi tối dự tiệc lại khiến cơ thể cô như bị rút cạn sinh lực.
Từ lúc bị Cung Trạch cho người ném cô xuống biển, sau đó cô lại sinh non, cho nên cơ thể bây giờ cũng yếu hơn lúc trước.
Cuộn mình trong bồn tắm, Từ Thiên Phương thẩn thờ tựa lên đầu gối suy nghĩ xa xăm, mỗi khi ở một mình cô lại như thế, nó dần đã trở thành một thói quen.
Bước đầu khi quay lại trả thù cũng không tệ, xem ra với danh phận em gái của Thủ Tướng bây giờ giúp cô dễ ra tay với Đông Phương Ngọc Châu hơn.
Tắm xong cô cũng không vội đi ngủ, mà mở máy tính lên xem tư liệu của Đông Phương Gia, những thứ này đều do Daniel giúp cô điều tra, và đây cũng là thứ cô cần ngay lúc này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...