" Vâng, em biết rồi!" Từ Thiên Phương nhẹ gật đầu đáp, cô cùng với tổng giám đốc khách sạn bước vào thang máy.
Ở đây Carter vẫn còn quyến luyến nhìn theo, hắn ta cảm thấy Từ Thiên Phương rất có sức hút, dù lúc nào cô cũng tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng làm bạn với Daniel đã lâu, hắn lại không biết là anh còn có một cô em gái xinh đẹp như vậy, nhan sắc quả là khiến đàn ông điêu đứng.
" Này, sao tôi lại không biết là cậu còn có một cô em gái vậy?" Hắn mang thắc mắc mà quay sang hỏi Daniel.
" Tại sao tôi phải nói cho cậu biết chứ? Đi thôi, sau này thuận tiện sẽ giải thích cho cậu sau!" Nhưng anh lại khước từ câu hỏi của hắn, rồi mỉm cười bước đi về phía cửa ra vào.
" Cái người này thật đáng ghét mà, sao tôi có thể làm bạn với cậu chứ?" Carter mặt mày xám xịt kêu lên, rồi cũng co chân mà đuổi theo sau.
Ở phòng tổng thống, Từ Thiên Phương vừa bước vào đã ngã lưng ra giường, ngồi trên máy bay mấy tiếng cũng làm cơ thể cô mệt mỏi.
Đôi mắt nâu của cô nhìn lên chùm đen pha lê đầy lấp lánh, rồi cư nhiên hồi tưởng lại những chuyện của quá khứ.
Bất giác cô lại thở dài, những chuyện này cô vốn rất muốn quên, nhưng nó cứ ẩn hiện trong đầu không thể xoá đi được.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, mặt trời cũng chỉ vừa mới ló dạng, trên tivi đã tường thuật trực tiếp khung cảnh ở Cung điện lúc này.
Bên trong lối kiến trúc cổ pha lẫn hiện đại, vàng và trắng chính là màu chủ đạo, tạo nên sự cao sang và quyền quý.
Còn chưa đến giờ mà đã thấy bên trong tấp nập người ra vào, nữ hầu và vệ binh chạy ra chạy vào mà chuẩn bị.
Buổi lễ này không có khách mời lạ, chỉ có bữa tiệc chúc mừng vào ban đêm họ mới đến, bởi vì đây là tục lệ.
Đơn giản chỉ có những người trong Hoàng Thất mới có mặt, cửa Cung điện mở lớn để người dân có thể theo dõi.
Từ Thiên Phương lúc này đang ngồi dùng bữa sáng cùng Daniel ở sảnh lớn khách sạn, nhưng hai mắt vẫn tập trung vào màn hình lớn ở giữa sảnh.
Đúng giờ diễn ra, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cùng Đông Phương Ngọc Châu từ bên trong Cung điện nguy nga bước ra ngoài.
Hình ảnh chói mắt này làm Từ Thiên Phương khó chịu, hại cô thành ra thế này, lại còn có thể sống tốt như vậy sao?
" Scarlet, bình tĩnh lại đi!" Mắt thấy bàn tay cô siết chặt vào nhau, Daniel nắm lấy tay cô trấn an.
" Xin lỗi, em nhất thời không kiềm chế được cảm xúc!" Từ Thiên Phương giật mình nhẹ thả lỏng tay ra, cô gượng gạo đáp.
Cô hít sâu một hơi, rồi lại chuyển tầm mắt về màn hình, sau màn đọc bài phát biểu, trưởng lão đã trao lại quyền hạn và vương miện cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
Dĩ nhiên khi anh trở thành Vua, thì Đông Phương Ngọc Châu nghiễm nhiên sẽ là Vương Hậu.
" Một người như cô ta cũng xứng làm Vương Hậu sao?" Từ Thiên Phương nghiến răng nói khẽ, cô hận bản thân không thể lột mặt nạ của cô ta ngay lúc này.
" Sẽ không lâu đâu!" Daniel lại lên tiếng, anh nghe thấy lời cô nói.
" Váy anh đặt riêng cho em đã mang đến rồi, lát nữa về phòng hãy thử xem!" Sau đó anh lại chuyển chủ đề.
" Ừm!" Từ Thiên Phương ừ nhẹ một tiếng rồi gật đầu.
...
Buổi tối ở Cung điện đèn đã lên, khách khứa có thiệp mời cũng đã từ từ đến, khung cảnh rộn ràng nhộn nhịp thế này rất lâu rồi chưa thấy ở đây, chắc là kể từ khi Đức Vua của họ ngã bệnh.
Khách đã đến đông đủ, Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Đông Phương Ngọc Châu cũng nên xuất hiện rồi.
Trên cầu thang lớn của Cung điện, cô ta nhẹ khoác tay anh, hai người song song cùng nhau đi xuống.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ tây trang chỉn chu, mái tóc ngắn cũng được chải chuốt gọn gàng, chỉ có điều là gương mặt của anh lạnh lùng trông thấy.
Trái ngược với anh, Đông Phương Ngọc Châu từ lúc xuất hiện đều nở nụ cười rạng rỡ, bởi vì bây giờ cô ta đã là một vị Vương Hậu cao quý.
" Xin chào mọi người, rất cảm ơn quý vị đã đến đây dự bữa tiệc đăng cơ của tôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đứng nghiêm trang lên tiếng, xung quanh anh và bên ngoài Cung điện có không ít vệ binh Hoàng Gia đứng canh gác.
Mọi người lúc này đều hướng về phía anh nâng ly rượu trên tay tỏ vẻ chúc mừng, không khí trong Cung điện mỗi lúc một nóng lên với tiếng cười đùa và chào hỏi.
Mặc khác Đông Phương Ngọc Châu cũng tranh thủ tạo mối quan hệ tốt với các phu nhân ở đây, bởi vì có rất nhiều người có địa vị và quyền lực ở các nước khác, giống như Daniel vậy.
Cô ta sẽ kéo họ về phía mình, và tạo thêm nhiều mối quan hệ có lợi cho Đông Phương Gia.
" Bệ Hạ, Vương Hậu của ngài bắt đầu hành động rồi!" Ân Vệ đi bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Kỳ lên tiếng, hắn ta có nhiệm vụ giám sát nhất cử nhất động của cô ta.
" Cũng nhanh thật đấy, cứ để cô ta muốn làm gì thì làm đi!" Anh chỉ nhẹ cong môi cười, rồi bắt đầu cầm lấy ly rượu uống cạn.
Người mà anh quan tâm lúc này là Daniel, chỉ là không hiểu sao đến giờ người vẫn chưa thấy mặt.
" Ân Vệ, cậu có chắc là thủ tướng Daniel sẽ đến không?" Anh quay sang nhìn Ân Vệ hỏi hắn.
" Ngài ấy nói là sẽ đến, còn đưa cô em gái của mình theo!"
" Em gái? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói anh ta có em gái vậy?" Chân mày của anh chau lại đầy thắc mắc.
" Tôi cũng không rõ!" Ân Vệ lắc đầu đáp, dĩ nhiên là hắn sẽ không biết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...