Hợp Đồng Bao Dưỡng



1235482_253022611707804_9082475587767311791_n

“Báo nhỏ, có muốn tôi giúp cậu rửa sạch mặt sau, sau đó tỉ mỉ xức thuốc mỡ cho hậu huyệt không?”



Nháy mắt Mục Đông đã hiểu ra ý định trong lời nói của đối phương.

Da đầu cậu không nhịn được tê rần lên, hô hấp cũng gần như nghẹn lại. Cậu liều mạng rụt người về sau, lưng dính sát vào ghế dựa, muốn kéo giãn khoảng cách với hắn. Nhưng một tay Lục Nghiễn Chi chống bên cạnh đầu cậu, khiến cậu có cảm giác cả cơ thể đều vị hắn bao vây, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Mục Đông cảm giác được vì lời nói hạ lưu của đối phương mà bản thân trở nên hưng phấn, thân dưới cũng nhẹ nhàng co rụt một lát. Nhưng cậu lại không dám nghĩ xem phản ứng của mình có phải xuất phát từ sự mong đợi với lời ám chỉ bao hàm trong câu nói của hắn không.

Sao có thể dễ dàng như vậy, chỉ bằng dăm ba câu đã… đã bị dụ lần nữa?


Mục Đông chẳng hề muốn thừa nhận mình là người không có tự chủ, thậm chí cậu còn hít sâu một hơi, dự định dứt khoát từ chối lời mời này. Thế nhưng ngay lúc này Lục Nghiễn Chi lại cúi người hôn lên mi tâm cậu, khiến cậu không khỏi run rẩy một chút, sau đó lập tức phát hiện ra đôi môi ấm áp của đối phương không hề rời khỏi mà còn chà chà vào giữa hai lông mày đang nhíu lại của cậu.

Mục Đông cảm thấy máu trong cơ thể lập tức chia làm hai, một nửa tụ thẳng xuống hạ thân, một nữa vọt lên tới chỗ bị đối phương chạm vào.

Mặt của cậu nóng tới mức chính cậu còn cảm thấy khác thường. Chờ tới khi tinh thần tỉnh táo lại thì Mục Đông không biết mình đã nắm lấy quần áo đối phương từ lúc nào, nhẹ nhàng thở hổn hển, cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Tôi xem như cậu đây là đồng ý?” Lục Nghiễn Chi rất hứng thú nhìn bộ dáng giãy giụa của chàng trai trước mắt, đồng thời cũng vô cùng hưởng thụ điều đó. Ngón tay hắn khẽ gảy mấy lọn tóc mái trên trán cậu, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất tùy ý.

Thế nhưng Mục Đông lại cảm thấy mỗi từ đối phương thốt ra giống như đang cào vào ngực mình, khiến cho hạ thân cậu rụt lại, thậm chí còn cắn môi một cái.

Cậu không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại, âm thầm điều chỉnh hô hấp một chút sau đó mới thử phản kháng.

“Tôi… tôi không thể làm tiếp. Ngày mai còn phải quay phim, mặt sau của tôi… không chịu nổi.”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền nở nụ cười trầm thấp. Hắn vươn tay nhẹ nhàng chậm rãi mơn trớn gò má đối phương, sau đó lại dùng ngón cái cọ lên khóe môi cậu.

“Tôi nói nè báo nhỏ, mới qua được bao lâu mà cậu đã quên mất lúc nãy mình bắn lần đầu tiên bằng cách nào rồi sao, hửm?”

Câu nói này làm Mục Đông hơi ngẩn ra. Bây giờ cậu mới chính thức biết rõ ý đồ của đối phương, vô thức nuốt nước bọt, hầu kết cũng hơi rung động một chút.

Lục Nghiễn Chi không muốn làm cậu nữa, thế nhưng hắn muốn giúp cậu xử lý mặt sau sạch sẽ, bôi thuốc cho cậu, sau đó dùng phương pháp khác… khiến cậu cao trào.

Mục Đông cảm thấy bản thân mình chẳng còn lý do gì để cự tuyệt. Rõ ràng cậu còn chưa mở miệng đồng ý mà hạ thể đã tự giác nhớ lại khoái cảm vừa trải qua cách đây không lâu. Cậu ồ ồ thở dốc một lát, tới khi chần chờ ngẩng đầu lên, tuyến phòng ngự trong mắt cậu lập tức sụp đổ thành tro bụi trước ánh mắt mang theo nụ cười của đối phương.

Cậu nghĩ, mình nhất định là xong đời rồi.

“… Muốn.” Mục Đông nghe bản thân run giọng mở miệng nói. Mà âm thanh vụn vặt ấy còn chưa kịp thốt ra hết đã bị đối phương hôn đến nuốt ngược trở lại.


Quả thực Lục Nghiễn Chi thích bộ dáng này của cậu muốn chết, giống như tầng thân thể lạnh nhạt kia đang vỡ vụn ra từng chút trước mặt hắn. Mỗi khi đối phương lộ vẻ vừa thân thiết vừa thèm muốn này, lúc nào cũng khiến hắn dễ dàng có phản ứng.

Hắn hôn không sâu lắm, chỉ hơi nghiền lên đôi môi khô khốc của cậu chốc lát. Lúc bị hôn, đầu tiên Mục Đông căng chặt cả người, thế nhưng không lâu sau dường như đã nhũn ra, thậm chí còn vô thức muốn ôm eo hắn.

Lần này vừa phát hiện đối phương muốn ôm mình, Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên đưa đầu lưỡi vào miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của Mục Đông dùng sức hút một hơi. Cậu nhất thời trúng đòn, gần như theo bản năng dùng sức siết chặt eo hắn.

Lục Nghiễn Chi bị động tác của đối phương làm cho lảo đảo, tay cậu cấn vào bụng hắn truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ.

“Gấp gáp quá, không phải muốn ngay bây giờ chứ?” Cuối cùng Lục Nghiễn Chi liếm lên môi đối phương một phát, sau đó ngồi thẳng lại trên ghế lái xe. “Nơi này là lề đường trong thành phố, cậu muốn thử chơi xe chấn ở nơi công cộng chứ gì?”

Mục Đông mím chặt môi ra sức lắc đầu. Nhiệt độ trên mặt cậu còn chưa kịp tản đi, để trốn tránh trêu đùa của đối phương đành quay đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó lấy di động ra tự mình cúi đầu tìm số.

Lục Nghiễn Chi đoán có lẽ cậu muốn báo một tiếng với người trong nhà. Thế là hắn liền yên tĩnh không bắt nạt đối phương thêm nữa, chỉ dùng ngón tay ấn ấn bản đồ tìm kiếm một khách sạn ở gần đây, sau đó lái xe vào đường chính.

Cùng lúc ấy điện thoại của Mục Đông đã được nhận, quả nhiên là gọi về nhà. Lục Nghiễn Chi nghe thấy cậu nói chuyện với người bên kia đầu dây, giọng điệu nhẹ nhàng tới mức hắn không tưởng tượng nổi.

“… Giọng nói? À… Con, con hôm nay rất có triển vọng, muốn tập lời thoại với anh Ngụy, nói lời thoại nhiều lắm cho nên mới… Dạ, con biết, anh Ngụy… anh Ngụy sẽ đưa con về nhà.”

Lục Nghiễn Chi ngồi một bên nghe lỏm quả thực muốn bật cười.


Chờ Mục Đông nghiêm mặt cúp điện thoại xong, chuyện đầu tiên hắn làm là vươn tay ngắt hai má còn nóng bừng của đối phương một phát.

“Trẻ con nói dối là hư, lát nữa tôi phải trừng phạt cậu.” Hắn vừa cười khẽ vừa đánh vô-lăng, quẹo xe vào một con phố yên tĩnh hơn, “Tập lời thoại đến khàn giọng? Ồ, thì ra không phải vì bị làm sướng quá nên mới rên rỉ khản cả cổ sao, tôi thật đau lòng ghê.”

“Lục tổng…” Mục Đông bị hắn trêu chọc đến mức không chịu nổi, đành phát ra tiếng xin xỏ giống như oán giận. Âm thanh kia vô cùng trầm khàn nhưng Lục Nghiễn Chi vẫn có thể phân biệt ra sự ngượng ngùng che giấu trong đó.

“Không làm khó cậu nữa.” Cuối cùng hắn xoa nhẹ mái tóc đối phương, sau đó đỗ xe vào bãi đậu, kéo thắng tay rồi tắt máy, “Xuống xe, đến nơi rồi.”

Mục Đông nghe vậy hơi kinh ngạc chớp mắt. Lúc này cậu mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Lục Nghiễn Chi đưa mình đến một khách sạn.

Nhịp tim của cậu lập tức đập thật nhanh. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, Mục Đông cảm thấy khi mình xuống xe, thân thể rõ ràng cứng ngắc tới mức không động đậy nổi, ngay cả đau đớn nơi phía sau cũng vì động tác của cậu mà rõ ràng hơn một chút. Nhưng đồng thời cậu lại đổ một tầng mồ hôi mỏng, thậm chí còn có chút miệng đắng lưỡi khô.

Lúc đóng cửa lại, trong một giây ngắn ngủi cậu thầm nghĩ lần thứ hai:

Mục Đông, mày quả thật là xong đời rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui