"Cô làm việc cái kiểu gì vậy hả?" Trưởng phòng của Phỉ Y Hân gọi cô vào phòng bà ta tức giận mắng.
Cô nhìn tập hồ sơ trên bàn mà tối mày lại, đây đúng là những tài liệu cô được phân phó, nhưng mà.... nó đã bị người ta sửa lại nội dung!
"Cô sao cứ im lặng? Đúng quá nên nói không nên lời chứ gì? Đồ vô tích sự! Ba mẹ cô nuôi cô lớn thế này mà chả làm được việc gì, đúng là ăn hại!" Bà trưởng phòng là một phụ nữ trung niên, suốt ngày chỉ biết chăm chăm vào cái sai của người khác mà mắng cho đã miệng.
Phỉ Y Hân khuôn mặt vẫn bình thản như không nhưng đôi mắt lại ánh lên tia ngoan độc.
Bà già này là đang bị mãn kinh đúng không? Chắc là thế rồi! Ai đời có người phụ nữ nào suốt ngày chửi mắng người khác như vậy! - Phỉ Y Hân thầm nghĩ.
Bà ta thật sự hết cách với cô. Bình thường cô luôn làm việc cẩn trọng, lại thông minh, biết điều chỉnh cảm xúc, cho nên bà ta không thể tìm ra điểm nào đáng mắng, có mắng cũng chỉ được đôi ba câu ngắn gọn.
Vậy mà lúc này đây, cô ta cũng bình thản như vại, dường như còn có chút khinh thường?
"Cô biết nói không? Câm à?" Bà ta tức giận lại quát lên, cửa phòng không đóng, các nhân viên trong phòng này có thể nghe rõ mồn một đấy.
Người hại cô chắc đang đắc ý lắm! Nhưng thế thì đã sao? Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý đó của cô ta, Phỉ Y Hân càng có hứng thú đày đọa ả! Không biết cách nào tàn độc nhất nhỉ?
"Cô nghe tôi nói không? Cô..."
"Cổ họng bà to nhỉ?" Phỉ Y Hân nhếch mép cười, một nụ cười khiến bà ta có chút run sợ, sống lưng đã lạnh toát.
"Tôi sẽ sửa lại tập hồ sơ này, nhân tiện..." Cô nói nửa chừng rồi dừng lại, tiến gần đến bàn làm việc của bà ta, nói nhỏ:
"Nhân tiện kiện bà tội phỉ báng!"
"Cô... cô.... Hồ đồ! Chứng cứ đâu? Ở phòng ban này ai dám làm chứng?" Bà ta hoảng loạn, nhưng vẫn cứng họng nói.
Phỉ Y Hân lại cười, lấy ra cây một cây bút đen, bấm vào một nút trên đỉnh đầu.
Toàn bộ quá trình mắng người của bà ta được phát ra rõ mồn một...
"Cô...Cô..."
"Tôi không hiểu tại sao tập đoàn Hoắc Viễn này có thể để bà lên chức trưởng phòng, nhưng mà thời đại của bà hết rồi!"
Cô lại cười nửa miệng, mặc dù hoảng sợ nhưng bà vẫn mạnh miệng:
"Cô không làm được đâu! Nếu dễ vậy thì tôi đã không ngồi ở chức trưởng phòng này lâu như vậy!" Đúng! Việc gì phải sợ? Bà ta la mắng toàn là những việc đúng kia mà!
Phỉ Y Hân xoay người ra khỏi phòng, vừa đi còn vừa nói vọng xuống:
"Là bản tính người nước ta không thẳng thắn, với cả bộ phận Marketing này hầu như chỉ tuyển người trẻ tuổi, bọn họ không có bản lĩnh đó! Tôi cũng trẻ tuổi, nhưng tôi ngoan độc!"
Khí chất của Phỉ Y Hân tuyệt đối có thể sánh ngang với những nữ cường nhân trong thời đại mới, rất cuốn hút, rất làm người ta kiêng nể. Người như thế được nhiều người ngưỡng mộ, cũng được nhiều người ganh ghét!
Ra khỏi phòng bà ta, bắt gặp mọi ánh mắt tò mò từ phía đồng nghiệp, Phỉ Y Hân vẫn như cũ sải bước dài đến chỗ ngồi của mình, dáng vẻ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, cơ hồ còn có một tia vui mừng.
Người không liên quan thì khó hiểu, nhưng người trong cuộc lại không như thế!
Dương Mỹ Na ngồi đó mà trừng mắt nhìn cô, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Từ khi cô ta vào làm việc đã không ưa gì Phỉ Y Hân, không rõ nguyên do, chỉ thích thì ghét thôi! Dẫu sao cô ta cũng có quan hệ với Hoắc Đông Thần - Chủ tịch tập đoàn này, muốn làm gì mà không được!
Phỉ Y Hân đương nhiên biết Dương Mỹ Na đang tức giận nhìn mình. Người thường thì cô có cách hại khác, con ông cháu cha thì có cách hại khác. Tối nay tôi sẽ cho cô thấy tôi làm được gì!
-----------------
"Chào chú ạ!" Phỉ Y Hân vẫn một thân đồng phục công sở, đến phòng quan sát chào hỏi bảo vệ ở đây.
"Chào cháu! Có chuyện gì mà đến đây?" Người gác đêm hôm nay là một ông chú lớn tuổi, có vẻ sắp về hưu, nhìn mặt rất phúc hậu.
"Dạ... Thật ra thì hôm nay cháu bị mất đồ, tìm mãi không thấy nên mới tới đây nhờ chú giúp!"
"Được thôi! Chờ ta một lát!"
Người bảo vệ từ từ mở camera các phòng, các hành lang theo lời nói của cô. Còn cô ở phía sau, lại làm một thao tác nhỏ trên thiết bị máy tính....
"Ối trời ơi! sao nó lại bị mất màn hình thế này? Cháu chờ một lát, ta sửa xem sao. Haizz phải tháo nắp ra nữa..."
"Dạ không sao! Chú cứ từ từ đi, cháu không gấp!"
Chỉ chờ có thế, Phỉ Y Hân dễ dàng dùng những chiếc máy tính còn lại để tìm kiếm một đoạn camera.
Dương Mỹ Na... Tôi thật không gấp gáp chứng minh tôi không sai, mà gấp để chứng minh cô là người thế nào cho toàn thành phố này biết!
---------------------
Trong khi đó ở tầng cao nhất của Hoắc Viễn, Hoắc Đông Thần vẫn đang bàn việc với Trịnh Thiên Dương - bạn tốt, cũng là giám đốc bộ phận tiêu thụ của công ty...
"Thần! Hệ thống camera hơi bị lạ..." Trịnh Thiên Dương hôm nay thử hack vào dữ liệu của công ty, ai ngờ dữ liệu của camera quan sát hiện lên một đoạn video "lạ"...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...