Hợp Đồng Bạn Giường - Tình Văn

    Hoắc Đông Thần chỉ ngủ dậy sau một giấc nhưng sức lực đã lấy lại được đến 8 phần.

   Bên cạnh vẫn là cô vợ nhỏ đang gối đầu ở một bên trông chừng hắn.

   Trời mới biết lúc này hắn muốn 'giày vò' cô thế nào, nhưng nhìn lại sắc mặt không được hồng hào của cô thì lại thôi. Với cả chắc chắn cô không cho!

   Hoắc Đông Thần nhẹ nhàng bước xuống giường, muốn bồng cô lên giường nghỉ ngơi đàng hoàng thì cô đã tỉnh dậy.

   Phỉ Y Hân dụi dụi mắt, không thấy người nằm trước giường đâu, liền nổi lên một trận lo lắng. Định thần lại một chút mới biết hắn đang đứng bên cạnh mình, trên mặt đều là nét cười thường thấy!

   "Sao anh thức rồi mà không gọi em? Để em đi làm nóng lại thức... Ọe..."

   Phỉ Y Hân nói được một nửa thì bụm miệng không kịp, chạy vội vào phòng tắm.

   Bữa ăn bị Trình Mẫn bắt ép ăn một chút nay lại nôn ra hết cả, lúc tưởng như đã ổn thì lại tiếp tục nôn ra.

   Hoắc Đông Thần lo lắng đến xanh mặt, cũng chạy vào xem cô thế nào. Nhìn cô nôn đến gương mặt xanh đỏ, đau lòng sốt ruột liền muốn tông thẳng cửa mà chạy đi kêu bác sĩ!

   Cũng may Phỉ Y Hân gắng gượng được một chút, gọi với hắn lại.

  "Em bị làm sao? Sao lại nôn đến thế này!" Hắn nhíu mày khó chịu, đưa tay vuốt vuốt lưng cô như muốn khiến cô dễ chịu hơn.


   Đợi sắp xếp mọi việc ổn thỏa hắn sẽ bổ túc thêm một khóa y khoa!

   Phỉ Y Hân cố gắng thở đều đặn, được Hoắc Đông Thần từng bước dìu ra ngoài. Vừa đi vừa nhỏ giọng nói:

   "Em không sao, mang thai ai cũng vậy mà!"

   "Em... Vừa mới nói cái gì?"

   Hoắc Đông Thần tim đập nhanh bất thường, rõ ràng tố chất tâm lý thuộc hàng ưu việt vậy mà ngay hôm nay lại nhiều lần bị đả kích thế này đây....

   Phỉ Y Hân nhìn vẻ mặt ngốc ngốc cùng chờ mong hiếm lắm mới bắt gặp được của hắn mà trong lòng thấy thoả mãn.

   Cô giả vờ không thèm để ý đến hắn, cứ thế mà bước đến giường. Hoắc Đông Thần ở bên cạnh cứ quấn quýt lấy cô, nài nỉ hỏi:

    "Hân nhi... Mau nói rõ ra nào!"

    "Mới vừa rồi anh nghe không rõ!"

   "Bà xã..."

   "Anh thật phiền mà! Em mà khó chịu là con anh cũng khó chịu đấy!" Phỉ Y Hân vuốt vuốt bụng mình, giả vờ nhăn nhó.

   Hoắc Đông Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, miệng thì mấp máy muốn nói gì đó. Phỉ Y Hân cứ tưởng hắn còn đang ngốc, nào ngờ chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào đã bị hắn bế bổng lên quay vài vòng trên trời...

   "Á... Anh điên à.... Mau bỏ em xuống!"

   "Ha Ha... Anh được làm cha? Thật như vậy?"

   Hoắc Đông Thần hết ôm lại hôn cô, nụ cười trên môi không cách nào dập tắt được.

   Phỉ Y Hân cũng rất hạnh phúc khi thấy hắn vui mừng như vậy, nhưng mà không thể để hắn quay mình mãi được!

   "Hoắc Đông Thần! Mau bỏ em xuống! Làm con sợ bây giờ!"

   Câu nói này có sức nặng hơn bao giờ hết. Hoắc Đông Thần lập tức ôm cô về giường nằm, đặt cô gối đầu lên tay mình, bàn tay còn lại thì tìm đến bụng cô mà xoa xoa...


   Phỉ Y Hân hôn một cái lên chóp mũi hắn liền bị hắn cưỡng chế lại, hôn sâu cuồng nhiệt.

   "Thật giỏi, còn giúp anh được thăng chức!"

   "Thế không có con thì em không giỏi à?" Phỉ Y Hân hỏi ngược lại.

  "Đương nhiên là không rồi!" Hoắc Đông Thần nhíu mày lấy lòng cô. Không ngờ chỉ một ngày mà có đến hai niềm vui cực lớn này!

  "Đúng rồi, lúc nãy nôn dữ dội như thế không sao chứ? Không được, anh phải gọi bác sĩ!"

   Hoắc Đông Thần gấp gáp, bị Phỉ Y Hân nắm tay lại:

   "Không sao thật mà! Người có vấn đề là anh đấy, anh phải ăn chút gì đó đi!"

   "Anh muốn ăn em có được không?"

   Phỉ Y Hân phì cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn:

   "Nếu anh không muốn làm cha nữa thì cứ việc!"

   Hoắc Đông Thần khó hiểu, nắm lấy bàn tay cô xoa xoa:

   "Em đang nói bậy gì vậy?"

   Phỉ Y Hân cười cười, không biết nói nhỏ gì bên tai hắn mà Hoắc Đông Thần liền sầu não không thôi. Đột nhiên có cảm giác không cần bảo bối nữa rồi!


------------------------

   Tin tức Tổng Thống qua đời trở thành cơn chấn động của thế giới. Nước M là trụ cột của thế giới, biết bao nhiêu việc sẽ bị xáo trộn nếu Tổng Thống qua đời.

   Nguyên nhân cái chết của ông được công bố là vì gặp tai nạn máy bay đáng tiếc. Nhưng chỉ dừng lại ở đó, các thông tin khác đều được giữ kín.

   Không cần phải Hoắc gia vào cuộc, chính phủ đã cho người điều tra ngọn ngành mọi việc.

  Thú thật đôi lúc Hoắc Đông Thần rất muốn đào mộ ông ta lên lại, cớ gì mà làm liên lụy đến hắn chứ? Liên lụy hắn không sao, còn khiến vợ hắn bị xuất huyết!

   Phỉ Y Hân thật không cách nào diễn tả lại vẻ mặt đáng sợ kia của Hoắc Đông Thần khi cô kể lại sự việc hôm đó, nếu Tổng Thống chưa chết chắc chắn cũng sẽ bị hắn bóp chết!

   Kẻ hãm hại là nhóm gián điệp của tổ chức khủng bố, bọn họ biết được sau khi Hoắc Đông Thần đến thủ đô thì Tổng Thống sẽ cùng hắn trở về thành phố này cho nên mới làm trò trên phi cơ của hắn.

   Hiện tại băng nhóm ấy đều đã bị bắt, và mức hình phạt chính là tử hình và tước đi quốc tịch. Nhìn có vẻ nhẹ đấy, nhưng tước đi quốc tích là điều đau đớn đến cỡ nào, đến khi chết đi cũng chẳng được ai thừa nhận, không vùng đất nào chấp nhận xác của họ!

   Thôi, đừng nói những chuyện không vui nữa, bây giờ trở lại với các nhân vật chính của chúng ta nào...

   "Nè Hoắc Đông Thần, tại sao khi đó anh lại đến thủ đô vậy?" Cô nhớ là hắn đâu có lịch trình ở đó đâu chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui