Hợp Đồng Bạn Giường - Tình Văn

   Trình Mẫn nghe cô nói vậy liền hoảng hốt níu kéo:

   "Y Hân, con đừng như vậy, lúc trước là mẹ sai, sau này chúng ta cùng sống hòa thuận không được sao?"

   Phỉ Y Hân xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói:

   "Chuyện tôi không ở đây không phải hoàn toàn là lỗi của bà, đây là quyết định của cá nhân tôi thôi."

   "Y Hân à..."

   "Hoắc Đông Thần, chúng ta đi thôi!"

   Phỉ Y Hân đi một mạch ra ngoài, không màng tới ánh mắt buồn bã của những người trong nhà.

    Hoắc Đông Thần cũng không nói gì, phân phó cho người làm lên phòng lấy hành lý của cô xuống rồi đưa cô đi.

   Trình Mẫn vô lực ngồi bệt xuống đất, cả những người làm ở đây cũng mang một tâm trạng không tốt.

   Thiếu gia nhà họ từ nhỏ đã cô độc ít nói, bọn họ đều là những người làm lâu năm ở đây, đặc biệt là hai vị quản gia, đã làm việc ở Hoắc gia từ đời của cha hắn, đương nhiên chuyện của Hoắc gia họ ít nhiều cũng biết. Sống trong gia đình giàu sang thì những đứa trẻ tất nhiên sẽ thiếu đi tình thương, cho nên họ rất yêu thương Hoắc Đông Thần cùng Hoắc Tiểu Đồng, gia đình này nếu không thay đổi sớm muộn gì cũng tan vỡ!

   Mà lần này thiếu gia trở về mang theo một cô gái, đây là lần đâu tiên và càng hoang đường hơn nữa là tâm trạng thiếu gia rất tốt, còn căn dặn người làm bọn họ chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân!

   Bọn họ cảm thấy vị thiếu phu nhân này sẽ mang đến một bầu không khí mới, sẽ gắn kết từng người trong gia đình này! Đó là một chuyện tốt biết bao...


   Vậy mà...

   Thật ra ngay lúc này, ở nhà họ Hoắc không chỉ hắn, mẹ hắn và những người làm mong muốn Phỉ Y Hân chấp nhận, mà còn một người khác nữa...

------------------------------

   "Anh lạ thật."

   Sau khi được Hoắc Đông Thần đưa đến khách sạn gần đó, Phỉ Y Hân mới mở miệng hỏi hắn.

   "Chuyện gì?"

   "Tôi đối xử với mẹ anh như thế, anh không tức giận? Hay tôi phải hỏi là... Vốn việc mẹ anh chấp nhận tôi là bước tiến rất lớn để tôi đồng ý cuộc hôn nhân này, vậy mà tôi vẫn không chịu, anh không hỏi tôi tại sao à?"

   Hoắc Đông Thần khẽ cười, đôi tay lại vô thức đưa lên vuốt mặt cô:

   "Anh cũng không biết!"

   Phỉ Y Hân lập tức lườm hắn:

   "Nghĩ tôi tin không?"

   Lúc này Hoắc Đông Thần mới thực sự cười lớn, kéo cô xuống giường nằm một lúc:

   "Sao lại không tin anh? Thú thật anh cảm thấy bản thân đã chiều chuộng em tới tận trời luôn rồi, hiện tại chỉ cần em nói một tiếng anh liền đáp ứng bất cứ thứ gì em muốn!"

   Phỉ Y Hân hừ lạnh một tiếng:

   "Tôi không cần anh làm vậy!"

   "Nếu anh cứ thích làm thì sao?"

   Phỉ Y Hân bất lực, mặc kệ hắn mà xoay người đi hướng khác, Hoắc Đông Thần cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.

   Nhưng trước lúc cô thiếp đi, bên tai hình như văng vẳng tiếng nói trầm thấp của hắn...

   'Em muốn chúng ta có cuộc sống của người thường, anh cũng sẽ từ bỏ tất cả...'

--------------------------


   Lúc Phỉ Y Hân tỉnh lại trời đã khuya, bên ngoài còn lất phất mưa phùn, không khí căn phòng âm u đến lạ.

   Cô đến sức lực để ngồi dậy dường như cũng không có, nguyên một ngày nay không ăn uống gì, lại gặp phải nhiều chuyện đáng suy nghĩ, Phỉ Y Hân đã hoàn toàn kiệt sức.

   Hoắc Đông Thần đã đi đâu không biết, chỗ nằm bên cạnh cũng đã lạnh. Trên chiếc bàn trang điểm thì để lại một tờ giấy nhắn:

   'Hai hôm nay em không cần đến công ty, muốn làm gì cứ gọi vệ sĩ đi với em. Anh đến thủ đô một chuyến.'

   Phỉ Y Hân thở dài, có chút mất mát nhưng cũng cảm thấy thoải mái đôi chút. Nếu hắn có mặt ở đây sẽ làm nhiễu đi dòng suy nghĩ của cô, cô sẽ không đưa ra quyết định đúng đắn được!

   Bản thân cô cũng tự nhận mình lần này thật cố chấp, nhưng mà cô tức lắm, rất bức bối, rất khó chịu!

   Nếu người khác thử đặt tình trạng mình là Phỉ Y Hân thì có lẽ cũng không thấy khá hơn là bao.

   Đột nhiên đang yên đang lành trở thành người đã kết hôn, còn là đối với dạng người mà cô muốn tránh xa nhất! - Những kẻ hào nhoáng.

   Cô chỉ muốn có cuộc sống của người thường, thế giới hắn quá phức tạp, dù cô có kiên cường đến đâu cũng cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé cùng yếu đuối.

   Còn nữa, bà mẹ kia... Thật không biết nên tính như thế nào. Bà ta tốt với cô chẳng phải do cô cứu bà ta sao? Nếu lần đó không cứu bà ta, bà ta sẽ vẫn tiếp tục chán ghét cô mà thôi.

   Cô không cần cái tình hảo cảm giả tạo đó, cứ nghĩ đến nếu không có việc kia bà ta vẫn một mặt ghét bỏ mình cô đã giận đến phát run!

   Ai cảm thấy may mắn khi được mẹ chồng xem xét lại thì cứ cảm thấy may mắn đi. Riêng cô thì không thể, cũng chẳng giải thích được là sao nữa.

   Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ lúc đó của bà ta cô cũng có chút mềm lòng, bà ta có lẽ vì thương con mình nên mới...

   Uầy! Rối chết đi được!

   Bản thân cô cũng tự thấy mình đã làm khó mình rồi, nhưng mà vẫn không buông xuống nổi, thật cố chấp chết đi được!


   'Em muốn chúng ta có cuộc sống của người thường, anh cũng sẽ từ bỏ tất cả...'

   Đột nhiên trong đầu Phỉ Y Hân lại vang lên câu nói này của Hoắc Đông Thần. Trong lòng bỗng có dự cảm xấu, nhưng lại không biết là gì...

   Mang tâm trạng thấp thỏm bước xuống giường, lại gọi một tiếng cho phục vụ giúp mình đem thức ăn lên.

   Thức ăn vừa được đưa đến, còn nóng hổi, hương thơm bay khắp phòng, nếu là bình thường đương nhiên sẽ kích thích được vị giác của cô nhưng mà....

   'Ọe...'

   Phỉ Y Hân chạy một mạch vào phòng tắm, cố gắng nín nhịn cảm giác buồn nôn của mình nhưng vẫn không thể. Bao tử trống không, nôn ra cũng chỉ là nước nhưng như thế thì càng khó chịu.

   Thật vất vả mới cảm thấy đỡ hơn, vừa ra ngoài lại ngửi được mùi thức ăn, liền tiếp tục nôn ra!

--------------------

   Mọi người thông cảm một tý cho Văn vì mỗi lần đăng chỉ được một chương...

   Vì nếu dồn lại 3 4 chương thì cả tuần hơn mới up được mà như vậy thì giống lần trước Văn áp dụng đấy, mọi người cũng than lâu quá nên Văn mới up lẻ tẻ thế này đây...

   Thôi mọi người cứ ráng lên đi, sắp hoàn bộ này rồi nhe~ Tầm 6 7 chương nữa thôi à! ❤❤❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui