Vừa nghe Doãn Văn phu nhân muốn sanh, dĩ nHiên vội vàng chuẩn bị cho thỏa đáng.
Cho nên chờ Phương Thê bọn họ tới, rất nhanh liền bị đẩy vào phòng sanh.
Doãn Văn Trụ hồi họp đi tới đi lui, rồi nói với viện trưởng đứng kế bên: "Có phải bác sĩ tốt nhất không?"
"Đương nHiên." Viện trưởng vội vàng trả lời.
Nghe vậy, anh yên tâm chút.
Nhưng qua một lúc, bên trong liền truyền đến tiếng kêu đau đớn của Phương Thê, lòng của Doãn Văn Trụ lại bị níu chặt rồi.
Quay đầu liền nói với phía viện trưởng: "Chẳng phải ông nói là bác sĩ tốt nhất sao? Thê Thê làm sao còn đau thế này?"
Viện trưởng nói với vẻ xấu hổ: "Phụ nữ sanh con là như vậy."
"Thì không thể suy nghĩ một chút biện pháp sao?" Doãn Văn Trụ không vui nói.
Nghe tiếng của Phương Thê, anh đau lòng a.
Càng như vậy, người lại càng phiền não, tiếp đó cảm thấy thời gian cũng đặc biệt lâu.
Đi mấy vòng, Doãn Văn Trụ lại nói: "Tại sao lâu như thế? Những bác sĩ kia rốt cuộc có được không?"
"Nhưng lúc này mới qua có mười phút, ngài yên tâm đi."
Viện trưởng cảm thấy cái Doãn Văn Tổng giám đốc này tuyệt không giống như lời đồn đãi trên thương trường chính là cái dáng vẻ kia.
Chỉ là nhìn ra được, ngài ấy rất yêu vợ mình.
Bằng không cũng sẽ không căng thẳng như thế.
Doãn Văn Trụ thật rất căng thẳng, còn có đau lòng, sớm biết sanh con khó chịu như vậy, anh cũng không để cho Thê Thê của anh sinh.
Vì vậy đi mấy vòng, lại oán trách tại sao còn chưa xong, lần này chỉ qua năm phút đồng hồ.
Viện trưởng chỉ có thể tiếp tục cười an ủi.
Rốt cuộc sau nhiều lần Doãn Văn Trụ oán trách, cửa rốt cuộc mở ra, bác sĩ ôm một đứa trẻ đi ra.
"Chúc mừng Doãn văn ——"
Chẳng qua là còn chưa có nói xong, Doãn Văn Trụ đã xông vào.
Nhanh cầm tay Phương Thê, đau lòng nói: "Thê Thê, có khỏe không? Rất đau sao?"
Phương Thê nhìn Doãn Văn Trụ với vẻ mặt đau lòng, cười lắc lắc đầu: "Không sao rồi."
Thứ nhất là muốn cho anh yên tâm, thứ hai so với lúc sinh tiểu Lạc Lạc, thật sự là dễ dàng rất nhiều.
Lúc này, bác sĩ lại ôm vừa đứa bé vừa sinh tới.
"Chúc mừng hai vị, là bé trai."
Doãn Văn Trụ lúc này mới liếc mắt con trai mình một cái.
Anh mong mỏi bé ra đời, nhưng bây giờ lại có chút oán bé, tại sao có thể hành hạ mẹ mình như thế.
"Thật xấu."
Liếc mắt nhìn, Doãn Văn Trụ lại không nhịn được nói.
Anh và Thê Thê đều dáng vẻ không tệ, tiểu Lạc Lạc cũng đáng yêu như thế, tiểu tử này thế nào lại xấu như vậy?
"Trụ, trẻ con ra đời đều như vậy." Phương Thê không khỏi bật cười.
Bác sĩ cũng liền liền hùa theo.
Sau đó, Phương Thê được đưa đến phòng bệnh thường, Doãn Văn Trụ mới nhớ tới, mình giống như quá nóng nảy, quên nói cho cha và Thím Vương bọn họ.
Bọn họ nhất định sẽ trách anh.
Vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại.
Lúc Doãn Văn Thận bọn họ chạy tới, Phương Thê đã ngủ rồi.
Anh thấy Doãn Văn Trụ liền nói: "Tiểu trụ, con làm sao không gọi cho bọn cha biết?"
Hại ông không thể nghênh đón cháu mình.
"Đúng vậy a, thiếu gia, ngài thật là." Thím Vương cũng hùa theo.
"Cha, mẹ sinh em trai sao?" Tiểu Lạc Lạc tò mò hỏi.
Doãn Văn Trụ làm một thủ thế chớ có lên tiếng, đem bọn họ đẩy dời phòng bệnh mới nói: "Thê Thê ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói. Mới vừa rồi là con quá lo lắng, cho nên quên mất."
Nhìn anh như vậy, Doãn Văn Thận và Thím Vương cũng không khỏi cười cười.
Chuyện liên quan tới Phương Thê, anh thật sự vô cùng cẩn thận.
Đứa bé mới sanh ra, đặt tên là Doãn Văn Hiên.
Tiểu Lạc Lạc vẫn như cũ họ Tư Đồ, đây là Doãn Văn Thận và Doãn Văn Trụ cũng ngầm cho phép.
Lúc ban đầu có con trai, Doãn Văn Trụ thật vui vẻ.
Nhưng sau đó, anh mới cảm giác mình tạo ra một cái phiền toái.
Không chỉ muốn đoạt thời gian giữa anh và bà xã ở cùng nhau.
Có lúc bọn họ đang muốn làm chuyện ân ái, cái phiền toái nhỏ đó lại khóc, Thê Thê anh luôn bỏ anh lại.
Đây thật là chuyện làm cho người ta phát điên.
Hơn nữa thằng nhóc kia, ai cũng không thích, cố tình chính là thích dính Thê Thê anh.
Thê Thê Anh lại thương yêu nó như vậy, anh cũng cảm giác mình thất sủng rồi.
Sớm biết, ban đầu không nên sinh nó ra.
Phương Thê dĩ nHiên không biết ý nghĩ này của Doãn Văn Trụ, có con trai, cô đương nHiên đem sinh lực phân cho con.
Khi đó Doãn Văn Trụ một mực nghĩ, nhịn thêm chút nữa, chờ thằng nhóc kia lớn một chút thì tốt.
Nhưng thằng nhóc kia càng lớn càng không đáng yêu.
Bởi vì nó càng ngày càng dính Thê Thê anh.
Ngủ muốn mẹ cùng nhau ngủ, làm cái gì đều muốn mẹ bồi.
Thê Thê đều đau nó, cho nên thời gian của anh lại bị tước đoạt.
Vì vậy Doãn Văn Trụ có chút oán niệm thằng nhóc kia.
Vẫn là tiểu Lạc Lạc đáng yêu.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =======
"Thê Thê, em thật là đẹp." Doãn Văn Trụ rốt cuộc bỏ rơi cái phiền toái nhỏ đó, đem bà xã áp đảo ở trên giường, hôn một cái lên môi cô rồi nói.
"Trụ, Hiên Hiên đâu?" Phương Thê nghi ngờ hỏi.
"Nó ngủ rồi, cho nên bây giờ Thê Thê chỉ nhớ chồng là được rồi."
Doãn Văn Trụ cúi người, bắt đầu hôn môi Phương Thê, từ lúc đầu êm ái đến triền miên.
Từ trên môi từ từ trượt xuống, đến xương quai xanh, đến trước ngực đầy đặn.
Tay của anh nhẹ nhàng cởi bỏ nút quần áo của Phương Thê, môi cũng chầm chậm đi xuống.
Trong thân thể có loại xung động bắt đầu bị trêu ghẹo, động tác của anh cũng càng ngày càng nóng.
Chẳng qua là lúc này, một tiếng ngây thơ vang lên: "Mẹ."
Vì vậy Phương Thê vội vàng đẩy Doãn Văn Trụ ra, cài lại nút áo, mà Doãn Văn Trụ lại liếc thằng nhóc đứng ở cửa kia.
Thằng nhóc này chỉ mới sáu tuổi, nhưng tâm nhãn lại cực kỳ nhiều.
Không phải mới vừa rồi anh rõ ràng nhốt nó trong nhà vệ sinh sao, nó làm sao ra được?
Chạy tới quấy rầy chuyện tốt của anh và Thê Thê.
Doãn Văn Hiên nhìn Doãn Văn Trụ một cái, kia đáy mắt rõ ràng chính là khi dễ a khi dễ.
Đợi đến lúc nhìn về Phương Thê, liền một vẻ ngây thơ: "Mẹ, cha thật là xấu, nhốt con trong nhà vệ sinh không cho con ra."
Bé nhào tới trong ngực Phương Thê, bắt đầu tố cáo.
Nghe vậy, Phương Thê không khỏi trừng Doãn Văn Trụ.
Người này thế nào càng ngày càng chấp nhặt với con trai mình.
"Thê Thê, thằng nhóc này quá phiền."
Anh không muốn bị anh quấy rầy giữa bọn họ thân thiết chứ sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...