"Tiên sinh, ngài có thể buông tay tôi không?"
Phương Thê cảm giác được người kia chẳng những không buông tay, ngược lại trên tay lực đạo càng lớn, không khỏi lên tiếng lần nữa.
Doãn Văn Trụ, rốt cuộc anh tính làm gì?
Có phải thật sự xem cô như một công cụ chơi đùa muốn chơi thì chơi không?
Nghĩ đến năm đó đủ loại, nghĩ đến mấy cái lời kia của Phương Dận, trong lòng Phương Thê không khỏi toát ra một đoàn lửa giận, vì vậy thanh âm càng lạnh hơn.
Lạnh đến khiến Doãn Văn Trụ có chút kinh hãi.
Giọng nói như thế, anh không quen.
Năm đó Phương Thê, xem như lạnh nhạt, cô cũng chưa từng lạnh như băng như vậy.
Nhưng anh không muốn buông tay, không muốn.
Đáy lòng có một thanh âm kêu gào.
Anh muốn xác nhận một chút, trên đời này thật sự sẽ có kỳ tích không, vì vậy cố lấy dũng khí.
"Thê Thê, anh ——"
Chẳng qua là lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đỉnh đầu truyền đến một đạo cười khẽ, "Trụ, anh có phải nhận lầm người không?"
Doãn Văn Trụ sửng sốt, Phương Thê nhân cơ hội từ trong tay của anh tránh ra, rất nhanh rời đi.
Đi ngang qua Bạch Hinh cái khắc kia, cô khẽ gật đầu với cô ấy, một bộ thong dong, tựa hồ thật chỉ là Doãn Văn Trụ nhận lầm người.
Cô từ đầu đến cuối cũng không có nhìn ánh mắt của Doãn Văn Trụ, cho nên căn bản không phát hiện ánh mắt anh không có tiêu cự.
Bởi vì sợ, cho nên không dám nhìn.
Chỉ là vì sao Bạch Hinh lại nói như vậy?
Vì sao Doãn Văn Trụ gọi Thê Thê?
Nếu quả thật là nhận lầm người?
Nhưng rất nhanh, Cô lại đem những ý nghĩ này bỏ sau đầu.
Vì sao cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung?
Đó là không thể nào.
Doãn Văn Trụ cũng không có như thường ngày trả lời ngay Bạch Hinh, chẳng qua là đứng ở tại chỗ, tay mở ra ở trước mặt, người có chút hoảng hốt.
Cái loại cảm giác ấm áp đó thậm chí còn trong lòng bàn tay của anh, cái loại hương chanh đó tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng người nọ đã không còn ở đây.
Mà bây giờ chính anh lại không năng lực kia đi ngăn cản cô rời đi.
Xác nhận vẫn là không hỏi ra miệng.
Người này là Thê Thê sao?
Nếu như không phải, vì sao tim anh sẽ đập?
Nếu như không phải, vì sao cái hương vị đó giống như vậy?
Nếu như không phải l, vì sao ngay cả giọng nói cũng hợp thành một?
Từng tiếng chất vấn ở đáy lòng vang lên.
"Trụ, anh làm sao vậy? Mới vừa rồi người đó là Shine, anh có phải nhận lầm người không?"
Bạch Hinh đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.
Cảm giác anh có gì đó không đúng.
"Nhưng thật là khéo, lại ở đây đụng phải cô ấy."
Doãn Văn Trụ vẫn không lên tiếng, anh còn đang suy nghĩ mới vừa rồi những vấn đề kia.
Bạch Hinh cũng không để ý, đỡ cánh tay của anh từ từ đi xuống.
Mà Phương Thê tìm được phòng của Tư Mị, vỗ cửa.
Đợi hồi lâu, cửa mới mở ra.
Mà Tư Mị cả người cũng đánh tới, ngã xuống trên người cô.
Phương Thê chỉ cảm thấy cả người anh nóng như một đoàn hỏa.
Người này sốt thành ra như vậy rồi, thế nhưng cũng không biết sớm một chút gọi điện cho cô, cô hơi đau lòng.
Anh rốt cuộc là làm cái gì, làm sao lại sốt đến vậy?
"Tư Mị, tỉnh, em dẫn anh đi bệnh viện."
Bây giờ tới tình trạng này căn bản không phải uống thuốc là có thể khỏe.
Phương Thê đưa tay vỗ mặt Tư Mị, mà Tư Mị cũng tỉnh chút, cười cười nói: "Thê Thê, em đến rồi? Làm phiền em."
"Nói phiền gì, chúng mình là bạn mà."
Cô thật sự xem anh như bạn bè, tri kỷ.
Anh đã giúp cô rất nhiều, cũng đã chăm sóc cho cô rất nhiều.
Tư Mị còn mặc đồ ngủ, nhưng Phương Thê cũng không lo nhiều chuyện vậy, thu thập một ít đồ liền đỡ anh rời khỏi phòng.
Lại một đường rời đi khách sạn, đi về phía bệnh viện.
Trong phòng ăn ở khách sạn, Bạch Hinh nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Thì ra là Shine có bạn trai, hơn nữa cũng ở trong khách sạn này, nhưng mà giống như anh ta ngã bệnh, không trách được mới vừa rồi cô ấy gấp gáp như vậy."
Nghe vậy, tay Doãn Văn Trụ cũng là run lên, ly trà trên tay cứ lung lay ra ngoài.
Nước trà nóng có rơi một ít trên bàn, cũng có chút rơi trên tay anh, nhưng anh lại thật giống như cái gì cũng không cảm giác được.
Bạn trai sao?
Trong lòng Doãn Văn Trụ cũng chỉ quanh quẩn là lời nói mới rồi của Bạch Hinh.
Thê Thê có bạn trai?
Anh ngay cả mình cũng không phát giác, anh đã cho rằng Shine chính là Phương Thê.
"Trụ, anh sao vậy?"
Bạch Hinh lại chú ý tới, đứng dậy đi tới bên cạnh anh, đưa tay lấy xuống ly trà trên tay anh, lại cầm lên tay của anh xem xét.
Anh làm sao vậy?
Thế nào từ chuyện vừa rồi bắt đầu có chút mất hồn mất vía.
"Trụ, anh có phải ngã bệnh không?"
Bạch Hinh đưa thay sờ sờ trán của anh, nói rất là ân cần.
Doãn Văn Trụ lại đột nhiên bắt được tay Bạch Hinh, nói: "Anh có chút khó chịu."
Không được, anh nhất định phải đi xác nhận.
Anh nghĩ, nếu như người bị bệnh như vậy, cô ấy nhất định sẽ rời khách sạn đi tới bệnh viện gần đây.
Cho nên nếu anh đi bệnh viện, nhất định còn có thể gặp cô lần nữa.
Như vậy tiếp theo, mặc kệ ra sao, anh đều muốn xác nhận rõ.
"Vậy chúng mình đi bệnh viện xem một chút."
Bạch Hinh cũng không biết trong lòng của Doãn Văn Trụ, cảm thấy anh thật sự có thể không thoải mái, cho nên mới phải mất hồn mất vía.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, Bạch Hinh liền đỡ anh đi tới cửa khách sạn, đón một chiếc taxi.
Lúc lên xe, Doãn Văn Trụ tự ý mở miệng trước, "Đi bệnh viện, phải đi bệnh viện gần đây nhất."
Bạch Hinh thấy anh khẩn cấp như thế, đáy lòng cũng là nôn nóng.
"Trụ, anh rất khó chịu sao?"
"Không sao."
Doãn Văn Trụ phát hiện, đáy lòng từ sau khi có sự nghi ngờ kia, anh không thể tiếp tục ở trước mặt Bạch Hinh kêu cô là Thê Thê.
Vốn tưởng rằng Phương Thê chết rồi, anh cảm thấy không sao, mới nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
Nhưng bây giờ, không xác định, thì làm sao có thể kêu người khác bằng tên cô?
Anh thừa nhận, mình rất ích kỷ.
Vì người quan trọng của mình, có thể không để ý cảm thụ người khác.
Ban đầu anh cho rằng Phương Thê đã chết, thế giới của anh cũng chỉ còn lại có cha anh.
Anh không muốn cha anh đau lòng, cho nên làm bộ hạnh phúc.
Mà Bạch Hinh sẽ ra sao, anh lúc ban đầu thật không nghĩ tới.
Cảm thấy đây cũng là một cuộc giao dịch, cô cầm tiền, bỏ ra thời gian mà thôi.
Nhưng dần dần sống chung, cũng hiểu cô là cô gái tốt, vì mình sinh ra ở cô nhi viện mới đón nhận đề nghị này của Doãn Văn Thận.
Cho nên anh thật muốn cô tốt một chút, ít nhất cô muốn cái gì, anh cũng sẽ thỏa mãn cô.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể yêu cô ấy.
Anh nghĩ, có lẽ có ít chuyện nên tìm cái cơ hội nói rõ ràng.
Chờ sau khi quay về Thành phố H, anh hãy cùng cha nói rõ ràng thôi.
Mặc kệ Phương Thê có chết hay không, anh cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Hơn nữa ban đầu anh cũng đã nói, ba năm.
Như vậy làm cho cái ước định kia tới trước mà thôi.
Lời như vậy, ít nhất cũng sẽ không đả thương cô.
Đi tới bệnh viện, Bạch Hinh đi đăng ký, Doãn Văn Trụ lại đi tìm.
Dù không nhìn thấy, anh nhất định có thể tìm được cô.
Bởi vì chỉ cần cô ở đây, anh sẽ cảm nhận được tim đập.
Bởi vì anh có thể ngửi thấy mùi của cô.
Lúc này, Phương Thê đã làm xong tất cả, Tư Mị cũng đã nằm ở trên giường truyền dịch rồi.
Lúc ban đầu anh còn nói với cô mấy câu nói, nhưng rất nhanh đã ngủ.
Phương Thê lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, từ trong ví móc điện thoại di động ra, Cô muốn gọi điện hỏi tình huống của các con.
Nhưng còn chưa gọi, Cô lại dừng lại.
Hôm nay làm sao vậy?
Vì sao Cc lại đụng phải Doãn Văn Trụ nữa rồi?
Thành phố C lớn như vậy, làm sao trong thời gian ngắn như vậy cô gặp được anh hai lần?
Phương Thê nào biết Doãn Văn Trụ là đặc biệt tới tìm cô.
Chỉ là lần này, cô lựa chọn xoay người trở lại trong phòng bệnh.
Doãn Văn Trụ mới vừa rồi cảm nhận được cái loại hương vị thuộc về Phương Thê, nhưng chỉ chớp mắt thế nhưng lại ngửi không thấy nữa.
Anh xác định cô nhất định nhìn đến anh rồi, chỉ là lại chạy đi.
Kinh ngạc đứng ở nơi đó, không biết làm sao.
Lúc này, anh thật ghét đôi mắt của mình.
Vì sao còn chưa thấy được?
Anh thậm chí ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng làm không được.
Mà Phương Thê tựa lưng vào cửa, lẳng lặng dựa vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...