Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

"Shine, người lần này về nước vốn định ở lâu sao?"

"Shine, style mới bao lâu mới có mặt trên thị trường?"

"Shine,......"

Từng cái một vấn đề theo nhau mà đến.

Đối mặt tình cảnh như thế, Phương Thê có chút ngoài ý muốn.

Cô ở Ý có chút danh tiếng, thật không nghĩ đến ở quốc nội cũng sẽ có người biết.

Shine là Cô ban đầu ở đóng góp thời điểm tiện tay viết xuống  dấu hiệu, nhưng bây giờ thành tên của Cô.

Mà nhãn hiệu của cô gọi là SUN­SHINE.

Khi đó, Lạc Lạc mới vừa ra đời không lâu, kiện thứ nhất tác phẩm của cô là từ nụ cười như ánh mặt trời của Lạc Lạc khi chào đời mà ra.

Cô nghiêng đầu nhìn Abel, lại thấy anh cho cô làm dấu hiệu.

Cô gật đầu, sau đó trả lời vấn đề của từng ký giả, thái độ hào phóng thong dong.

Hôm nay, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng mình thiết kế, gợn tóc to, trên mặt mang trang sức trang nhã.

Thời gian ba năm, thuộc về cô là loại đặc hữu thanh thuần cũng không có theo thời gian mà biến mất.

Nhưng trong ba năm, cũng làm cho cô nhiều hơn một phần quyến rũ thuộc về người phụ nữ.

Cô bây giờ, càng thêm chói lọi.


Có người từng nói qua, người phụ nữ bởi vì tự tin mà xinh đẹp.

Có lẽ là thật.

Tìm được chỗ ngồi thuộc về mình, đi trên con đường mình thích.

Đợi đến trở lại một vài vấn đề, Phương Thê mới xoay người đi vào công ty.

Abel lúc này mới chào đón: "Đại Tiểu Thư, đây là điện hạ muốn cho cô kinh hỷ, ngay từ lúc một năm trước, điện hạ đã đem thương hiệu của cô dẫn vào quốc nội, mà quốc nội người của cũng rất thích phong cách thiết kế của Đại Tiểu Thư. Còn lần này chúng ta muốn hoàn toàn mở rộng thị trường trong nước, như vậy tuyên truyền ắt không thể thiếu. Kính xin Đại Tiểu Thư tha lỗi."

Một năm trước sao?

Phương Thê nhớ người anh yêu thương mình, khóe miệng không khỏi gợi lên nhất mạt nụ cười.

Thì ra là anh ấy đã sớm đoán được mình sẽ trở về, vốn lót đường xong cho cô.

Anh hung ác, anh tuyệt, cũng không ở trước mặt thân nhân mình biểu diễn.

Nhưng cũng không đại biểu anh vô hại.

Ở Ý, ai không kính anh ba phần.

Năm đó cha chọn anh là người thừa kế có lẽ cũng là vì anh có phần kiên quyết này đi.

Anh cũng có chuyện mình thích, pha rượu, anh cũng là Italy nổi danh người pha chế rượu.

Tựa hồ ban đầu anh chính là bởi vì pha chế rượu gặp cô gái kia.

Phương Thê chỉ hy vọng, anh có thể đợi đến người thuộc về anh.

Thỉnh thoảng nhìn trong mắt anh dính nét u buồn, Cô sẽ nhớ tới ban đầu lần đầu tiên ở trong quán bar nhìn đến anh cái loại kia... cảm giác khó hiểu.

Khi đó ai sẽ nghĩ tới, giữa bọn họ lại còn có liên lạc như vậy.

Khi đó lại có ai có thể nghĩ tới, anh là tổng giám đốc tập đoàn KT.

Số mạng, có lúc thật là một loại vật kỳ quái.

"Tôi hiểu, nên làm sao anh quyết định, về sau chuyện của công ty cũng muốn nhờ vào anh."

Cô không làm gì sai, cho nên cô không sợ hãi bị người quen biết.

"Đại Tiểu Thư, tôi hiểu, điện hạ cũng dặn qua, những chuyện vụn vặt kia không cần Đại Tiểu Thư quan tâm."

Abel nói.

"Ừ, về sau vất vả anh rồi."

Phương Thê học không được vênh váo, cũng sẽ không bởi vì thân phận bây giờ mà kiêu ngạo.

Cho nên Mạt điện rất nhiều người thích Cô.


Những chuyện từng xảy ra, Phương Thê không muốn lại nhớ nữa, cô kiên trì được, chính là cô thắng.

"Đây là chuyện tôi phải làm."

Abel vừa muốn nói gì, liền có người đến tìm anh, Phương Thê ý bảo anh tự mình làm việc mình là được rồi.

Đợi đến chỉ còn lại có một mình cô, Cô mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Dục.

"Anh hai, cám ơn."

"Cám ơn cái gì, đứa ngốc."

Giọng nói của Tư Đồ Dục truyền đến.

"Em sẽ làm tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của anh hai."

"Ừ, anh hai tin em, em của anh luôn chói lọi."

Tư Đồ Dục rất bao che, đây có lẽ là cách làm nhất quán của người Mạt điện bọn họ.

Bây giờ trừ cô ra đáy lòng chính là người kia, anh đau nhất chính là Phương Thê, dĩ nhiên còn có tiểu Lạc Lạc.

Sau khi cúp máy, Phương Thê liền đi về phía kia.

Đi vài bước, điện thoại di động không ngờ vang lên, liếc mắt nhìn một con số, Cô nhấn nút trả lời.

Vừa kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng bất mãn của Tư Mị.

"Thê Thê, em trở về nước cũng không nói một tiếng cho anh biết?"

Tư Mị vào một năm trước đã tới Italy, tìm được cô.

"Xin lỗi, em quên."

Đối với Tư Mị, Phương Thê không biết nên nói gì.


Nhưng từ lúc đó về sau, anh không hề đề cập tới chuyện trăng gió nữa, cô cũng không tiện nói gì.

Dù sao khoảng cách giữa hai năm thời gian, có lẽ có ít đồ đã sớm thay đổi.

Nhưng nếu như là bạn bè, Cô tự nhiên rất thích ý.

"Thê Thê thật sự không đem anh để ở trong lòng, anh thực đau lòng."

Phần vô lại kia của Tư Mị cũng không theo thời gian biến mất.

"Được rồi, thật xin lỗi, nếu như lần sau anh tới thành phố C, em mời anh ăn cơm."

Lần này Cô thật sự quên mất, bởi vì trở về nước, chuyện ở Italy bên kia cũng phải giải quyết xong.

"Có thật không? Thật ra thì anh bây giờ đang ở thành phố C rồi, đợi lát nữa mang tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cùng đi ăn cơm."

"Được, em chờ điện thoại anh."

Cúp điện thoại sau, Phương Thê cười cười, người này quả thật là có chuẩn bị mà đến.

"Đại Tiểu Thư, tới đây một chút, có người muốn chụp hình với cô."

Abel vội vã đi tới.

Phương Thê gật đầu một cái, đi theo anh hướng bên kia chạy tới đi.

Cô biết, trường hợp long trọng như vậy cũng là anh Cô đặc biệt an bài.

Dù sao Cô không phải là minh tinh gì, cho dù có chút danh tiếng trong ngành thiết kế, làm sao đến nhiều ký giả như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui