Trong trí nhớ, dung mạo của hơi già nua, nhưng cô không quên, ban đầu bà xinh đẹp dường nào.
Phương Thê suy nghĩ rất hỗn loạn, từng bước một đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Tư Mị tiến lên đón, "Thê Thê, thế nào?"
Phương Thê làm như ở trong mộng tỉnh lại nhìn Tư Mị, sau đó lắc đầu một cái, tiếp tục đi đến phía trước.
Tư Mị đuổi theo, nhưng mặc kệ anh hỏi gì, Phương Thê đều không mở miệng.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Cô.
Cho đến khi Cô té xỉu cái phút chốc kia.
Anh rất muốn chạy về Phương gia đi hỏi rõ ràng, bọn họ đến cùng đã làm gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Có một số việc, cô cũng không muốn cho anh biết.
Tư Mị đem Phương Thê mang về một ngôi nhà riêng của mình.
Phương Thê cơ hồ ngồi yên một ngày, mặc kệ Tư Mị nói với Cô thế nào, Cô đều không để ý tới anh, cũng không ăn cơm, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng không có thay đổi qua.
Chẳng qua là ngày thứ hai, cô làm như đã hiểu rõ, bắt đầu cố gắng ăn cơm.
Mặc dù vẫn như cũ không mở miệng, tuy nhiên mỗi lần cũng đúng hạn ăn, thậm chí còn ăn rất nhiều.
Anh biết, cô là vì đứa bé.
Cô như thế, thật sự khiến anh rất đau lòng.
Không biết từ khi nào bắt đầu, đối cô hứng thú bắt đầu từ từ biến thành một loại thương tiếc, một loại đau lòng.
Anh đem Phương Thê ôm vào lòng, "Phương Thê, khóc lên đi."
Cô đè nén như vậy, làm cho người ta khó chịu.
Phương Thê không có cự tuyệt cái ôm của anh, nhưng cũng thật giống như không nghe thấy lời của anh.
Tư Mị bất đắc dĩ, chỉ có chầm chậm chờ đợi.
Có một số việc, không phải anh có thể làm đến.
Chẳng qua là ngày thứ ba, khi anh cầm thức ăn đến căn phòng kia, lại phát hiện Phương Thê không thấy.
Tìm khắp nơi, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Lại đi hỏi bảo vệ bên ngoài, mới biết cô rời đi.
Cô đi, cũng không nghĩ dựa vào anh, cái ý nghĩ này khiến Tư Mị tức giận.
Đã đến lúc này, chẳng lẽ cô còn muốn một người đi đối mặt?
Cũng không thể để cho anh giúp Cô gánh chịu một chút sao?
Tư Mị vận dụng người của tư gia, lật đổ khắp cả thành phố A, đều không tìm được Phương Thê.
Mà mỗi lần đi Phương gia, người của Phương gia lại ngậm miệng không nói về chuyện của Phương Thê.
Anh cũng không biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thừa nhận, Phương Thê không ở thành phố A nữa, biến mất, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng cô chỉ có một người, hơn nữa còn có con, có thể đi nơi nào?
Anh thậm chí gọi điện thoại cho Doãn Văn Trụ, hỏi anh ta có đầu mối gì không?
Nhưng người bên kia tựa hồ mới biết Phương Thê không thấy, trầm mặc hồi lâu sau mới chất vấn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tư Mị không trả lời, chẳng qua là vẫn như cũ hỏi: "Trừ thành phố A, Thành phố H, thành phố C, anh còn biết cô ấy có thể đi nơi nào không?"
Anh biết, Cô nhất định sẽ không ở lại ba nơi này nữa.
Nếu cô không từ biệt mà đi, tất nhiên là không muốn làm cho bất luận kẻ nào tìm được.
Bên kia Doãn Văn Trụ trầm mặc một hồi.
Tư Mị hiểu này trầm mặc đại biểu cái gì, nhàn nhạt nói: "Thì ra là anh căn bản cũng không hiểu rõ cô ấy."
Sau khi nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Anh cũng bị chọc giận, Cô muốn rời đi như vậy, thế nhưng anh lại càng muốn tìm được Cô.
Bất kể ở nơi nào, anh đều muốn tìm được Cô.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...