Phương Thê vốn cho rằng mình đã tôi luyện những gì trải qua nhiều năm, đã có thể học được bình tĩnh mà đối diện tất cả.
Cô cho rằng tình cảm trong lòng không cách nào khống chế, nhưng ít nhất ngoài mặt còn có thể ngụy trang.
Nhưng thì ra là không phải.
Có ít thứ không cách nào có thể che giấu, có chút tâm tình không cách nào khống chế.
Mới vừa rồi trong nháy mắt nghe được tin tức kia, tựa hồ tất cả cảm giác cũng cách xa, cảm thấy trong ý thức chỉ còn lại có một câu nói kia.
Sau đó tất cả tình cảm lại cuốn tới.
Không muốn bị người thấy, cho nên lựa chọn thoát đi.
Cô chẳng qua cũng chỉ học được kiên cường mà thôi, cũng không phải chân chính có thể cười nhạt đối mặt với tất cả.
"Phương Thê."
Tiếng gọi của Tư Mị ở phía sau vang lên, Phương Thê muốn thoát đi, nhưng kết quả vẫn bị anh kéo tay lại.
Cô lắc đầu, không muốn anh thấy được khuôn mặt đầy nước mắt mà cô không thể kiềm lại được.
"Em không sao."
Hít một hơi thật sâu, Phương Thê mới mở miệng nói.
Không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt mềm yếu của mình.
"Cái này là cái gì?"
Tư Mị nhanh chóng đi tới trước mặt cô, đưa tay lau đi một giọt lệ còn trên khóe mắt cô.
"Mắt em bị đau, cho nên ——"
Phương Thê lấy cớ, nhưng còn chưa nói xong đã bị Tư Mị cắt đứt.
"Anh biết rồi, anh ta sắp đính hôn đúng không?"
Anh không phải muốn thương tổn cô, chỉ muốn cô phải nhìn nhận tất cả mà thôi.
Không muốn nhìn thấy cô rõ ràng rất đau lòng, nhưng vẫn liều mạng xem như không có gì.
Cũng không biết là không muốn cho anh thấy mặt mềm yếu của mình, hay chẳng qua là vì muốn thuyết phục bản thân mình.
Nếu như có thể, anh tình nguyện cô náo loạn khóc thật lớn, ít nhất có thể giao tất cả cảm xúc trong tim phát tiết ra.
Cô làm bộ kiên cường, khiến anh cảm thấy thực đau lòng.
Nghe vậy, Phương Thê không tự chủ lui về phía sau mấy bước.
Mới vừa rồi một khắc kia, cô thậm chí chỉ muốn lừa mình xem như nghe nhầm, nhưng bây giờ lại còn có lý do gì đi lừa mình dối người nữa?
"Chẳng qua là có chút cảm khái mà thôi, em thật sự không sao."
Phương Thê đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, nở nụ cười với Tư Mị.
Thì ra là sau khi hết khiếp sợ, cô vẫn có thể khống chế tâm tình của mình.
Chẳng qua là vừa dứt lời, người đã bị Tư Mị ôm vào trong ngực.
"Tư Mị, anh——"
Phương Thê liền giật mình, đưa tay muốn đẩy anh ra.
Ngực của anh cũng rất ấm áp, lại không giống với mùi vị của Doãn Văn Trụ.
"Để anh ôm em một tý đi."
Tư Mị nói gần như giở trò vô lại, đáy lòng lại là đau lòng.
Không muốn nhìn thấy cô gượng cười.
Nếu như cô không muốn cho anh thấy những giọt nước mắt của mình, như vậy anh cũng không nhìn.
Cho nên ôm cô, cô cũng không hi vọng người qua đường nhìn thấy cô.
Cũng có lẽ là thật sự muốn ôm cô.
Ai biết được.
"Anh buông tay."
Ấm áp như thế, khiến Phương Thê không biết làm sao.
Rõ ràng dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh lại không nhúc nhích tý nào.
Nếu nói về sức, dường như đàn ông trời sinh đã chiếm ưu thế.
Cũng có lẽ sau một đoạn thời gian ở chung, cô không cách nào đi tổn thương anh.
"Không buông."
Tư Mị vẫn nói lời vô lại.
"Không buông nữa em sẽ đánh anh."
Gặp Doãn Văn Trụ và Quý Thư, cô không phải là đối thủ, nhưng đối với Tư Mị, cô vẫn có thể.
"Em đánh anh, anh cũng không buông."
Cần gì chứ?
Hãy để bản thân mình mền yếu một lần đi, cần gì phải một người gánh chịu?
Vẫn là nói anh không đáng tin như vậy?
Xem như chỉ là bạn bè, cũng có thể mượn bả vai cho cô dựa.
Phương Thê thở dài một cái, cuối cùng không giãy giụa nữa, mặc cho anh ôm Cô.
Thật ra thì cô hiểu tấm lòng kia.
Trong đoạn thời gian ở chung này, anh luôn lơ đãng săn sóc người khác.
Tâm tình khống chế không được, phần làm bộ kiên cường kia vốn là rất yếu ớt.
Vì vậy ở trên đường người tới người đi, ở trong ngực Tư Mị, ở nơi người khác không nhìn thấy, yên lặng rơi lệ, lặng lẽ đau lòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm xúc của Phương Thê từ từ ổn định lại, Tư Mị mới buông cô ra.
Sau một khắc, anh móc điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Ông nội Phương là con."
"Hôm nay con với Phương Thê sẽ không về, chúng con muốn đi du lịch mấy ngày."
"Ừ, nhớ chăm sóc bản thân mình."
"Được, con sẽ chăm sóc Thê Thê, ông nội yên tâm đi."
Chờ cúp máy, anh mới nói với Phương Thê: "Đi thôi."
"Đi nơi nào?"
Phương Thê có chút mơ hồ.
"Nếu như không muốn mình hối hận, ít nhất lại đi tranh thủ một lần nữa. Hoặc là gương vỡ lại lành, hoặc là khiến mình hoàn toàn chết tâm. Tổng so với ở nơi này do dự và rối rắm tốt hơn."
Tư Mị đưa tay về phía Phương Thê, "Đi thôi, anh cùng đi với em."
Nếu như bọn họ tốt lại, như vậy anh sẽ chỉ cho rằng mình làm được một việc thiện.
Nếu như không thể, vậy thì lâu dài đau không bằng đau ngắn tốt hơn, để cho cô hoàn toàn tỉnh ngộ cũng tốt.
Có lẽ sẽ khó khăn, nhưng tổng so với khổ sở vẫn tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...