Trong khoảng thời gian này, cô suy nghĩ rất nhiều, cũng dần dần hiểu một ít chuyện.
Đối với Tần Tiêu Nhiên là ưa thích đi, ít nhất rất nhiều chuyện cũng có thể khống chế.
Nhưng đối với Doãn Văn Trụ tựa hồ nên nói là yêu, cho nên không kìm hãm được.
Tình yêu rất kỳ quái, có lúc yêu có lẽ chỉ vì một câu nói, một cái ánh mắt.
Cô sẽ yêu anh, có lẽ cũng bởi vì anh chạm tới phần khẩn cầu kia của cô.
Ấm áp và hạnh phúc.
Anh cho Cô, rồi lại thu hồi.
"Không sao."
Tiếng nói của Tư Mị vang dội cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Thê.
Anh cười vẫn như cũ rất rực rỡ, toét miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Tôi đối với bản thân rất có lòng tin, tôi chính là Tư Mị người gặp người thích."
"Tôi xem là người gặp người chán ghét thì đúng hơn."
Thấy anh bộ dáng đắc ý kia, Phương Thê không khỏi phản bác.
"Em nói như vậy sẽ tổn thương lòng anh."
Tư Mị mang theo vài phần vô tội nhìn Phương Thê, cái bộ dáng kia có chút giống như chú chó nhở bị người vứt bỏ.
Phương Thê ho nhẹ một tiếng, dời đi tầm mắt.
Người này thật tự nhiên, rõ ràng bọn họ chỉ là gặp qua hai lần.
"Tôi nói thật."
"Tôi cũng nói thật."
Tư Mị thu lại vẻ mặt vô tội kia, nhìn Phương Thê nói: "Xem như không có tôi, ông cụ nhà ngươi vẫn có thể tìm người khác cho cô đi. Vậy còn không bằng ở chung với tôi còn tốt hơn. Dù sao cô cũng không có gì tổn thất a. Còn có thể có người chơi cùng nữa. Hơn nữa người giống điều kiện tốt như tôi đây có thể kiếm đâu ra."
Phương Thê biết, Tư Mị lời nói cũng không sai.
Coi như không phải anh, còn có những người khác.
Chẳng lẽ cô phải nói với từng người như vậy sao?
Tựa hồ đề nghị của anh không tồi.
"Anh có thể cùng tôi diễn trò?" Phương Thê hỏi.
"Anh không phải là diễn trò, anh muốn theo đuổi em, chỉ là em có đồng ý hay không chính là một chuyện khác? Chỉ là nếu như em không đồng ý, anh cũng sẽ không ăn em, không bằng chúng ta liền thử một chút đi."
Chẳng lẽ đụng phải một người hợp khẩu vị với anh.
"Tôi sẽ không đồng ý, anh không cần phải làm như vậy?"
Nếu như có anh tới che chở, có lẽ còn có thể được một lúc thanh tịnh.
Tư Mị nhếch môi cười nói: "Không tới cuối cùng, cũng không ai biết ra sao? Nhưng anh là quân tử, sẽ không đối với em làm gì. Ông nội em bên kia, anh sẽ giúp em giải quyết. Chẳng qua nếu như anh có việc, em cũng phải giúp anh. Thế nào?"
Phương Thê suy nghĩ một chút, lúc này mới nhẹ gật đầu, "Vậy cũng được."
Dù sao Cô sẽ không thay đổi ý nghĩ, hơn nữa có một số việc mình cũng có thể khống chế.
Có thể đáp ứng, tự nhiên cũng có thể từ chối.
"Thê Thê, anh nghĩ cha anh sẽ rất vui vẻ."
Tư Mị gật đầu một cái nói.
Người này thật sự là quá tự nhiên đi, lại còn gọi thân thiết như thế.
"Anh cứ gọi tôi là Phương Thê đi."
Xưng hô như thế, rõ ràng là ngữ điệu khác, tiếng nói khác, nhưng lại khiến cô nhớ tới anh ây ở bên tai cô gọi.
Những tiếng nói nhỏ và âm thầm kia.
Cô có thể ở trước mặt người khác giả bộ như không có gì xảy ra.
Nhưng chỉ có trong lòng cô biết, cái loại đó đau lòng chưa bao giờ lui bước.
"Không tốt, như vậy quá xa lạ rồi, ông già thối nhà anh và ông nội nhà em sẽ hoài nghi. Em cũng phải nhanh thích ứng, em cũng kêu kêu đi."
Tư Mị đúng lý hợp tình nói.
Phương Thê thản nhiền cười cười, "Tôi đi về trước đây."
Trong vẻ mặt hớn hở như vậy lại có chút khổ sở.
Nếu như đáy lòng chưa từng chịu khó khăn như vậy, có lẽ cô đã thấy người trước mắt này dễ vui đùa.
Nói cho cùng, thực tế và ước mơ luôn có chút chênh lệch.
Lúc ban đầu, đặt hình tượng người trong lòng cô như một ánh mặt trời.
Chẳng qua là cuối cùng yêu người cũng không phải.
Thích cũng không phải nói thích là có thể thích.
Có một số việc không cách nào khống chế.
Cô đứng dậy rời đi.
"Anh đưa em về."
Nhìn cô nở nụ cười có chút khổ sở, Tư Mị ngớ ngẩn mới lên tiếng nói.
Phương Thê không có từ chối.
Làm như vậy, để cho bọn họ hiểu lầm cũng tốt.
=== ====== ====== ====== ====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...