Giản Yên còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ không ngủ được, dù sao cũng đang ôm người mình yêu ở bên cạnh, chỉ cần không phải thay lòng đổi dạ thì như thế nào đi chăng nữa cũng không thể yên tâm ngủ được.
Nhưng nàng không ngờ tới bản thân mình sẽ thật sự ngủ say như vậy, ngay lúc nàng chúc ngủ ngon với Kỷ Vân Hân xong thì sau đó ngủ say ngay lập tức.
Kỷ Vân Hân cúi đầu nhìn gương mặt nàng ngủ lắc đầu bật cười, nằm ở bên cạnh nàng, suy nghĩ một hồi vẫn là ôm chầm lấy Giản Yên, ôm nàng vào trong ngực cùng nhau nằm ngủ.
Ngày tiếp theo là một ngày nắng đẹp, Kỷ Vân Hân vẫn như thường ngày dậy từ rất sớm, nàng thức dậy thu dọn lại mọi thứ trong lều gọn gàng, nhìn không khác mấy so với những gì nhân viên đã chuẩn bị đêm hôm qua sau đó mới mở cửa lều ra.
Bên ngoài là Tưởng Ức Nhu đang rửa mặt, nơi này không có phòng vệ sinh, mọi người cứ như thế ngồi xổm rửa mặt trang điểm ở trong một cái lều tạm thời dựng gần nhà bếp.
Nhân viên ghi hình lần lượt đứng ở trước cửa mỗi căn lều, đợi đến khi được chấp thuận sau đó mới tiến vào quay một đoạn.
Giản Yên ngủ rất sâu, lúc camera đi vào nàng mới vừa trở mình, quay lưng lại với camera, Kỷ Vân Hân cười cười đối với mọi người quỳ gối bên cạnh Giản Yên, nhẹ giọng gọi khẽ: "Yên Yên."
Giản Yên có chút mờ mịt đáp lại nàng: "Hủm?"
Âm thanh buồn ngủ mềm mại, lộ ra một chút yếu ớt không dễ phát hiện, Lâm Mộc đang quay nghe thấy âm thanh này trong xương đều muốn tê dại.
Nữ thần thức dậy là bộ dáng này, quả thật —— quả thật khiến cho con người ta không chịu nổi!
Kỷ Vân Hân cũng không vui vẻ gì mấy khi người khác nhìn thấy Giản Yên như vậy, nhưng đây là một phần của chương trình, nàng cũng sẽ không can thiệp vào nhiều, chỉ tiến đến bên tai Giản Yên nhẹ giọng nói: "Người của đội quay phim đến."
Giọng nói của hai người rất thấp, rất nhỏ, không có bị micro bắt lấy, thế nhưng tư thái thân mật ở dưới ống kính vẫn không có cách nào che giấu được.
Giản Yên đầu tiên là mở mắt ra, sau đó nàng quay lưng lại với camera vuốt lại tóc vỗ vỗ mặt, sau khi thu thập thỏa đáng nàng mới khốn đốn quay đầu lại, ở dưới ống kính nhẹ giọng nói với mọi người: "Sớm."
Cơ thể giấu trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, tóc dài rối loạn, khuôn mặt không trang điểm còn mang theo nét lim dim buồn ngủ.
Vốn dĩ ngũ quan của nàng rất tinh xảo, da thịt không trang điểm giống hệt như trứng gà, trắng nõn nà trong veo.
Da thịt trắng trẻo làm nổi bật lên con ngươi đen như mực, cực kỳ thâm thúy, nốt ruồi ở khóe mắt khiến cho cả khuôn mặt càng có thêm ý nhị.
Nhàn nhạt nhìn qua một chút, tất cả mọi người đều có chút không thể động đậy.
Giản Yên đưa mắt nhìn mọi người cười cười lễ phép, Lâm Mộc lập tức ngây người như phỗng, vẫn là Kỷ Vân Hân ho nhẹ hắn mới hoàn hồn trở lại.
"Sớm..., sớm a."
Những nhân viên khác cũng dồn dập chào hỏi: "Yên Yên sớm."
Giản Yên chờ nhân viên rời đi hết sau đó mới nhìn Kỷ Vân Hân nói rằng: "Tại sao thức dậy rồi cũng không gọi tôi dậy?"
Ngữ khí có chút oán giận, còn xen lẫn có chút không vui, Kỷ Vân Hân thấy vậy ngồi xuống ở bên cạnh người nàng: "Muốn để cho em ngủ thêm một chút."
"Dù sao đêm qua em cũng cực khổ rồi."
Nhìn xem người này đang nói cái gì vậy, cứ như là đêm qua mình phải làm cái gì đấy mệt nhọc không bằng.
Giản Yên giương mắt nhìn Kỷ Vân Hân, mang theo mười phần ý vị hờn dỗi.
Kỷ Vân Hân lấy ra mỹ phẩm từ túi xách bên cạnh, ngồi ở bên cạnh Giản Yên bắt đầu lên nhạt trang, Giản Yên tức giận trừng mắt nhìn nàng đứng dậy đi rửa mặt.
Tổ chương trình cũng có một chuyên gia trang điểm của đoàn, không cần tự khổ mình như vậy.
Giản Yên ra ngoài rửa mặt thì nhìn thấy khách mời bọn họ ngồi vây quanh ở bên cạnh chuyên gia trang điểm, Tưởng Ức Nhu thì đang vo gạo, Giản Yên nói: "Cần em hỗ trợ không?"
"Không cần đâu." Tưởng Ức Nhu nói: "Nấu cháo thôi mà, chị làm được."
Giản Yên không thể làm gì khác hơn là đơn giản đi rửa mặt sau đó lại trở về lều.
Kỷ Vân Hân đã hóa trang xong, nàng đưa mắt nhìn Giản Yên nói: "Lại đây."
Giản Yên mới vừa rửa mặt xong, trên trán vẫn còn dính nước, óng ánh trong suốt nằm ở trên da thịt nàng, càng khiến cho da thịt lộ ra vẻ trắng như tuyết.
Kỷ Vân Hân kéo tay Giản Yên ngồi xuống, nói với nàng: "Chị trang điểm cho em."
"Được..." Giọng nói của Giản Yên mang theo âm cuối kéo dài, nhìn có vẻ rất thân mật: "Cảm ơn Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân nghe thấy nàng nói như vậy đưa tay nhéo lấy gò má nàng, cuối cùng nới lỏng ra nhìn Giản Yên nói: "Nhắm mắt lại."
Giản Yên yên tâm nhắm mắt lại, chờ Kỷ Vân Hân đem kem nền bôi ở trên mặt mình, lại không ngờ tới nhận được một trận ấm áp trên môi, nàng mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Hân ở gần ngay trước mắt.
Một đôi mắt đen như mực, con ngươi mờ ảo long lanh, lông mi dài mà quyển kiều, da thịt sau khi được trang điểm lên không trong trẻo giống như trước, thế nhưng lại rất mềm mại.
Dưới chóp mũi của Giản Yên tràn đầy mùi son môi, tuy là nhàn nhạt, nhưng lại rất mê người, tâm nàng run lên một hồi, bên tai nghe thấy Kỷ Vân Hân nói: "Nhắm mắt lại, chị muốn trang điểm."
Giản Yên nghe lời nhắm mắt lại, ở ngay trước khi Kỷ Vân Hân rời đi thì nàng đưa tay ôm cổ Kỷ Vân Hân kéo về phía mình, ăn một chút son trên môi người kia.
Trang điểm xong hai người bước ra ngoài thì bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ là cháo trắng đơn thuần, không có gì để ăn kèm, nên Tưởng Ức Nhu có bưng ra cá kho ngày hôm qua không ăn hết, nơi này có thể cái gì cũng không nhiều chỉ có cá là không thiếu.
Mọi người lúc đang ăn điểm tâm thì Hàn Tiếu Đông hỏi: "Thanh Thanh ngày hôm qua cô nói đi câu tôm hùm đất, là đi câu ở chỗ nào?"
Thật ra là gợi ý từ tổ chương trình, gần đây có một chỗ rất tốt để câu tôm hùm đất, cũng giống như hồ câu cá, nằm trong phạm vi mà tổ chương trình bao xuống.
Mặc dù nói là chỉ cho năm mươi tệ để bọn họ 'sinh tồn dã ngoại', thế nhưng cũng không thể thật sự bỏ đói bọn họ, cho nên cũng cung cấp không ít đồ vật, ví dụ như hồ câu cá ngày hôm qua, ngày hôm nay là địa điểm câu tôm hùm đất.
Chỉ là ngày hôm qua Kỷ Vân Hân phát hiện quá nhanh, tổ chương trình đều không có đất dụng võ, cũng may mọi người đối với chuyện câu tôm hùm đất đều không có để ý, cho nên mới không tìm được cái địa điểm bí ẩn kia.
Triệu Thanh Thanh nháy mắt nhìn về phía Hàn Tiếu Đông: "Một chút nữa dẫn mọi người đi."
"Mọi người khi còn nhỏ có từng đi câu tôm hùm đất hay chưa?"
Vài người nghe thấy Triệu Thanh Thanh hỏi như vậy đều rơi vào trầm mặc, thành thật mà nói, bọn họ thật sự không biết, vốn dĩ bọn họ sinh sống ở trong thành thị, rất khó để đi câu cá bắt tôm.
Đúng là trước đây tham gia trại hè có đi theo lão sư đến nông thôn hoặc là đi dã ngoại, thế nhưng lão sư sợ bọn họ xảy ra chuyện nên đều cấm bọn họ tới gần hồ nước, vì lẽ đó Triệu Thanh Thanh hỏi một lần, chỉ có hai, ba người gật đầu, La Tinh cười: "Tôi có biết cách câu."
Mọi người tha thiết mong chờ nhìn sang, thậm chí ngay cả Vu Duyệt cũng đều hỏi: "Chị còn biết câu tôm hùm đất?"
La Tinh gật đầu: "Trước đây thường xuyên xuống ruộng bắt tôm."
Cũng không phải là vì không có nhiều trò chơi gì khác, mà là bởi vì khi đó bắt được tôm hùm đất thì có thể đổi ra tiền, có thể dùng tiền để mua đồ dùng học tập.
Hầu như từ nhỏ nàng đã bắt đầu tự nuôi sống bản thân mình, khi đó có rất nhiều người tốt, mỗi lần nàng mang tôm đi ra chợ để bán, thì vẫn chưa có thét to rao bán như thế nào cũng đã bị người ta mua hết, thậm chí có rất nhiều người còn muốn trả tiền gấp đôi.
Nàng biết bọn họ là trông thấy bản thân mình đáng thương, mỗi lần nàng đứng ở nơi đó chờ người ta mua tôm thì lúc rời đi đều sẽ nghe được bọn họ nhắc đến gia đình nàng, nói đến hoàn cảnh của nàng.
Những người kia sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, La Tinh mừng thầm khi đó bản thân mình vẫn không có lòng tự ái cao như bây giờ, ngay lúc đó nàng đơn giản chỉ muốn mình có thể sống tiếp.
Có thể sống tiếp, là tốt rồi.
Bây giờ nhớ lại quãng thời gian ấy, cũng không hẳn đều là những ký ức xấu.
Đuôi mắt của Vu Duyệt ngắm nhìn vẻ mặt La Tinh, nàng phát hiện ra mỗi lần La Tinh nhắc tới quá khứ trước đây, hay là chuyện khi còn nhỏ, thì sắc mặt lúc nào cũng có hơi trắng bệch, ánh mắt có mâu thuẫn.
Đây là dáng vẻ điển hình cho việc không muốn nhắc lại, nàng không có tiếp tục đuổi đến, trả lời tự nhiên gật đầu: "Vậy chút nữa chị dạy tôi."
La Tinh quay đầu: "Được, nhớ trả tiền học phí."
"Hai ta đều đã kết hôn rồi còn cần trả tiền học phí sao?"
Một câu nói để La Tinh sững sờ hai giây, tiện đà cười lên, nàng tham gia cái chương trình này chính là vì Giản Yên, lúc ghi hình thì sự chú ý cũng vây quanh người Giản Yên, cùng với Vu Duyệt chỉ là làm theo kịch bản đã định từ trước.
Cần nàng nói chuyện nàng mới nói, cần nàng làm việc nàng mới làm, chưa từng nghĩ tới sẽ chủ động làm một cái gì đấy.
Mà nàng cũng có thể cảm nhận được, tình trạng của Vu Duyệt cũng gần giống như nàng, đầu óc đều không để ở trên chương trình.
Vì lẽ đó tuy rằng hai người đã quay được hai tập, nhưng kỳ thực vẫn còn chưa tính là thân thiết bao nhiêu, nhưng lần đi dã ngoại này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được Vu Duyệt đang thay đổi.
Cũng có thể là do bản thân nàng đem sự chú ý thu hồi lại từ chỗ của Giản Yên, cho nên mới chú ý tới những chi tiết nhỏ mà trước đây không có quan sát để ý, Vu Duyệt cũng đang thay đổi, nàng cũng nên hòa vào cái chương trình này.
La Tinh suy suy nghĩ nghĩ đưa tay ra ở trước mặt Vu Duyệt: "Vậy chút nữa tôi sẽ quan tâm nhiều đến em."
Vu Duyệt đưa tay ra đặt ở lòng bàn tay của nàng, hai người nắm tay nhau.
Dưới ống kính, càng thêm cảm giác thân mật mà bình thường không có.
Cách đó không xa Tô Tử Kỳ đang ăn mì gói vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy Vu Duyệt và La Tinh đang nắm tay nhau cùng một chỗ.
Sau khi chia tay, nàng đã vô số lần nhìn thấy phim truyền hình hoặc là phim điện ảnh của Vu Duyệt.
Có thể là vào những lúc rảnh rỗi, hay là đang làm việc, thậm chí là vào trời đêm người người yên giấc, thế nhưng cảm xúc chưa lần nào giống như bây giờ.
Lúc nhìn thấy trước mặt mới biết, tim cũng sẽ đau đến như vậy.
Tô Tử Kỳ rũ mi mắt, sắc mặt trắng bệch cuối đầu ăn tô mì xong xuôi.
Đoàn người sau khi ăn sáng xong thì cùng nhân viên tổ chương trình xuất phát đi đến địa điểm câu tôm hùm đất.
Ngay ở một bên khác của giữa sườn núi, có một cái mương rất dài, trong nước còn có rất nhiều cỏ dại xanh tươm rậm rạp, Giản Yên có chút hoài nghi nói: "Chỗ này có tôm hùm đất sao?"
Triệu Thanh Thanh cũng ngờ vực: "Tôi cũng không biết chắc lắm, cứ thử trước xem sao?"
Lúc đang nói chuyện thì La Tinh đã chuẩn bị cần câu và thịt làm mồi câu kỹ càng, nàng phổ cập tri thức hỏi mọi người: "Mọi người đoán xem mồi gì câu tôm hùm đất là tốt nhất?"
Mọi người ngồi dựa vào bên cạnh nàng lắng nghe, Kỷ Vân Hân không mấy tình nguyện tới gần, Giản Yên kéo cánh tay nàng cùng ngồi xổm xuống, La Tinh nói: "Là con nhái."
"Nhái?" Triệu Thanh Thanh nói: "Vậy chúng ta đi bắt hai con?"
La Tinh nghiêng đầu: "Em dám lột da sao?"
Cơ thể Triệu Thanh Thanh lập tức run lên: "Không dám."
Những người khác cũng không phải rất nguyện ý tưởng tượng đến loại cảnh tượng đẫm máu kia.
Vài người mặt mày xoắn xuýt lắc đầu, La Tinh nói rằng: "Chờ tôi đi câu trước thử xem."
Quả nhiên như Triệu Thanh Thanh nói, nơi này thật sự có tôm hùm đất, chỉ là tôm cũng không lớn lắm, có lẽ là do chưa tới mùa, vì lẽ đó cái đầu rất nhỏ.
La Tinh câu được hai con sau đó bấm đầu đem phần thịt đuôi lôi ra khỏi vỏ, tiếp theo đó móc lên cần câu, phát cho mỗi người một cái: "Mấy cái khác không cần tôi dạy chứ?"
Triệu Thanh Thanh cười híp mắt: "Em hiểu rõ rồi."
Vu Duyệt đứng ở bên cạnh nàng nhìn động tác thành thạo của nàng, cứ như đã từng làm rất nhiều lần.
Thế nhưng nhớ không lầm, thì La Tinh từ sau khi thành danh chính là cây Thường Xuân của giới biên kịch, dựa theo lời giải thích tối hôm qua của nàng, ngay cả làm cơm cũng đều lười, chắc chắn sẽ không phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi làm những chuyện như thế này.
Vậy thì chỉ còn là trước đây nàng đã từng trải qua, phỏng chừng vẫn là cái đoạn quá khứ thần bí khi còn bé kia.
La Tinh nhận ra được tầm mắt của Vu Duyệt rơi vào trên người mình hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Vu Duyệt lạnh nhạt nói: "Dáng vẻ chị tập trung cũng rất đẹp."
La Tinh bị trêu chọc cười lên, nàng ở trong vòng lâu như vậy, đương nhiên nghe được cái gì là nịnh hót cái gì là thật lòng.
Vu Duyệt đây là thật sự đang khen nàng, La Tinh nói: "Tại sao gần đây em hay nói như thế vậy?"
"Bình thường mà." Vu Duyệt nói: "Tôi cũng muốn kéo cho mình một chút tài nguyên a, chị lại là biên kịch kim bài nha."
La Tinh thủ sẵn thịt tôm hùm đất: "Nhưng mà em là Thị hậu."
Hai người a dua nịnh hót lẫn nhau một phen mới bắt đầu câu tôm hùm đất.
Giản Yên ngồi an vị ở bên cạnh hai người bọn họ, nghe thấy tâm trạng của Vu Duyệt không tệ đang tán gẫu cùng với La Tinh thì nàng quay đầu.
Tô Tử Kỳ cách đó không xa đang nói chuyện cùng với nhân viên, thế nhưng ánh mắt lại nhìn tới bên này, tình cờ đối đầu cùng với ánh mắt Giản Yên, nàng thu hồi tầm mắt lại, Giản Yên cũng mím môi.
"Cắn câu rồi." Bên cạnh có truyền đến giọng nói lạnh lẽo, Giản Yên nhìn thấy tay của Kỷ Vân Hân nắm chặt lấy tay nàng trên cần câu, đem tay phải của nàng chậm rãi nâng cao lên, trên tay còn có chút hơi hơi nặng.
Giản Yên nhìn chằm chằm con mương ở trước mặt không hề chớp mắt, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy trên mặt nước có trồi lên một thứ màu đỏ nàng mới quay đầu: "Thành công rồi!"
Trên mồi cầu của nàng có kèm theo hai con tôm hùm đất.
Kỷ Vân Hân đứng ở bên cạnh nhìn thấy nàng cười cũng không nhịn được cười nói: "Ừm, em thành công."
Có thể là do tôm hùm đất ở chỗ này thật sự khá nhiều, cũng có thể là do tổ chương trình đã sớm sắp xếp qua, nên đến buổi trưa thì tôm bên trong thùng câu của bọn họ đã hơn một nửa, thành ra bữa trưa và bữa tối đều có chỗ dựa rồi.
Khoảng chừng mười giờ Giản Yên và Kỷ Vân Hân lại theo xe của tổ chương trình đi xuống núi mua một chút rau củ, khi trở về nơi cắm trại thì đoàn người của La Tinh cũng đã trở về.
Bọn họ đang rửa sạch tôm hùm đất, tổ chương trình có cung cấp bàn chải miễn phí cho bọn họ, những người chưa từng được trải nghiệm những thứ này tay chân đều luống ca luống cuống, tôm hùm đất ở trong thau nước bắn bọt nước nhảy lên, vang lên bên tai đều là tiếng cười.
Giản Yên nhìn thấy cũng không nhịn được đưa mắt nhìn Kỷ Vân Hân, hai người nhìn nhau mà cười.
Bữa trưa vẫn như cũ là Giản Yên làm, làm vài món ăn đơn giản trước, sau đó chính là tôm hùm kho, tôm hùm đất hấp bia, còn có xào với Thập Tam hương, sốt cay, sốt chua ngọt đủ kiểu.
Mọi người chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi liền không nhịn được, Hàn Tiếu Đông vừa định dùng đũa gắp lên một con thì đã bị Tưởng Ức Nhu cầm bỏ xuống: "Chú ý ăn uống!"
Hàn Tiếu Đông quay đầu tha thiết mong chờ nhìn tôm hùm đất, dáng vẻ có chút ủy khuất, mấy người ở gần đấy đều bị chọc cười lớn hơn.
Bữa trưa không có nấu cơm, là ăn mì gói xào kèm với rau xanh, hương thơm bay khắp nơi.
Giản Yên chia mì ra xong xuôi sau đó mọi người mới một mạch tụ lại bên bàn cơm bắt đầu dùng bữa.
Bầu không khí không giống với khi ở làng du lịch, nơi này rõ ràng càng có điểm thích ý hơn, càng không có kiêng dè gì hơn.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Kỷ Hàm ghi hình ở một bên cũng không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, tôm hùm đất sốt cay a, thực sự quá thơm!
Bữa trưa ăn được một nửa thì chuông điện thoại của Kỷ Vân Hân vang lên, nàng nhìn mọi người cười nhạt sau đó đứng lên đi đến chỗ khác.
Giản Yên nhìn bóng lưng nàng rời đi chớp mắt, thu hồi tầm mắt trở lại.
Kỷ Vân Hân đứng ở dưới tán cây, chỗ này không có nhân viên ghi hình, nhìn rất yên tĩnh.
Đầu dây điện thoại bên kia phát ra giọng nói cực kỳ rõ ràng: "Kỷ tổng, đã điều tra ra được, ngài nói đúng, bắt đầu từ tháng trước, Lạc tổng và Phan tổng thường xuyên lén lút gặp mặt."
Phan tổng là phó tổng của công ty chi nhánh, cũng là cổ đông, nắm cổ phần trong công ty chỉ ít hơn một chút so với Kỷ Vân Hân, lời nói ở trong công ty cũng khá có trọng lượng.
Lúc trước Lạc Thời làm phó tổng thì hai người đã từng nháo ra không ít mâu thuẫn.
Dù sao cũng là vị trí tổng giám đốc, nếu xét ở giữa hai người bọn hắn chọn một, theo như lý thuyết, hắn là cổ đông của công ty, biết rõ hướng đi gốc rễ của hạng mục, để hắn tiếp nhận chức vị tổng giám đốc là chuyện rất thuận lý thành chương, làm sao cuối cùng lại chọn ra tổng giám đốc là Lạc Thời.
Ngày đó ở trên đại hội cổ đông thống nhất biểu quyết, từ lúc Kỷ Vân Hân đưa ra hạng mục N1 sau đó thành công thì ở trong lòng các cổ đông đều rất có uy tín, đề nghị của nàng cơ bản đều được toàn bộ phiếu bầu thông qua, ngoại trừ mấy người cổ đông có quan hệ tốt cùng với Phan tổng.
Thế nhưng chỉ là vì quá ít người, cũng không có nhấc lên một đợt sóng tranh chấp, sau đó Phan tổng còn vì việc này mà cùng nháo với Kỷ Vân Hân.
Chỉ là sống chết mặc bay không bận tâm đến, nếu không phải là Kỷ Vân Hân nhắc nhở, Phó Cường làm sao cũng không nghĩ tới được Phan tổng lại sẽ dụ dỗ được Lạc Thời hợp tác với hắn.
"Kỷ tổng, lúc trước ngài lựa chọn Lạc tổng, chính là lo lắng sợ Phan tổng sẽ tạo phản sao?" Phó Cường đối với chuyện lúc trước hai vị phó tổng tranh chấp cuối cùng chọn Lạc Thời vẫn rất khó hiểu, suy đi nghĩ lại, cái này có thể là nguyên nhân.
Kỷ Vân Hân nói: "Cái này không phải là nguyên nhân chủ yếu."
Phó Cường không hiểu, thế nhưng Kỷ Vân Hân sẽ không giải thích nhiều với người khác.
Nàng đã nói ra câu này rồi cũng tương đương với việc đã giải thích, hắn không dám tiếp tục hỏi tiếp, chỉ có thể nói: "Tôi biết rồi."
Gió nhẹ thổi qua nhấc lên vạt áo của Kỷ Vân Hân, tay nàng đút vào trong túi quần, đi về phía trước hai bước.
Mái tóc vẫn luôn được buộc lên cẩn thận tỉ mỉ từ trước đến nay vào giờ khắc này lại buông lỏng tản ra ở sau lưng, đuôi tóc bị gió thổi vung lên một đường cong, nàng nâng điện thoại di động lên nói: "Được rồi, đừng tìm Lạc Thời nữa, phái người điều tra Phan tổng trước đi."
Phó Cường liễm thần, giọng nói cực kỳ cung kính đáp lại: "Tôi biết rồi, đã phái người đi tra xét."
Từ hôm qua Kỷ Vân Hân để hắn đi điều tra quan hệ của hai người thì hắn đã phái người đi theo dõi Phan tổng.
Cũng từng nghĩ tới có phải là Kỷ tổng cả nghĩ quá rồi hay không, dù sao Phan tổng và Lạc tổng cũng là người có thù mới hận cũ, lúc nào vào họp hội nghị hàng năm cũng đều không vui ngồi cùng một bàn, như thế nào cũng không thể hợp tác được.
Thế nhưng sự mê hoặc từ tiền tài chính là to lớn như vậy, ai cũng không nghĩ ra được từ kẻ địch lại có thể trở thành bạn bè.
Chiêu này của Phan tổng thực sự khá cao tay.
Đẩy Lạc Thời ra ngoài gây rối tầm mắt, đợi đến khi Lạc Thời kéo Kỷ Vân Hân xuống nước, bọn họ phải cùng chịu trách nhiệm thì hắn lại đứng ra giả vờ như mình sẽ dọn dẹp hỗn loạn.
Thậm chí còn có thể dùng lý do Kỷ Vân Hân làm hao tổn lợi nhuận của công ty bức bách nàng giao ra cổ phần, đến lúc đó hắn lại để cho Lạc Thời quay về công ty là được.
Người thật sự muốn thanh tẩy không phải là Lạc Thời, mà là Phan tổng.
Phó Cường nói với Kỷ Vân Hân: "Kỷ tổng, vậy lúc nào thì ngài trở về?"
"Ba giờ chiều nay." Kỷ Vân Hân đưa mắt nhìn mặt đồng hồ: "Đến dưới chân núi đón tôi."
Phó Cường trả lời: "Tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại đi Kỷ Vân Hân thu hồi lại điện thoại, gió mát vẫn thổi như cũ, thổi lên hai bên tóc mai đen như mực của nàng bay lên.
Thân người Kỷ Vân Hân đứng cách đó không xa vẫn chưa động đậy một chút nào, Giản Yên đứng ở sau lưng nàng khoảng chừng mấy phút mới hô: "Kỷ Vân Hân."
Kỷ Vân Hân quay đầu, vẻ mặt vẫn còn một chút sắc bén và hững hờ chưa kịp giấu đi.
Nhuệ khí từ đôi mắt kia cũng đâm vào trên người Giản Yên, khiến cho đầu óc nàng đều tê dại.
Nàng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, nói rằng: "Chị vẫn còn chưa ăn cơm xong, mọi người muốn đi thu dọn chén đũa, chị còn ăn nữa không?"
Ngữ khí rất bình tĩnh, Kỷ Vân Hân đi tới bên cạnh người nàng, giọng nói khôi phục lại vẻ ôn hòa nói: "Không ăn, chị đã no rồi."
Giản Yên xoay người: "Vậy tôi đi nói với bọn họ một tiếng."
Nàng còn chưa nhấc chân đi thì cổ tay đã bị Kỷ Vân Hân nắm lấy.
Kỷ Vân Hân chần chừ một hồi lâu mới mở miệng: "Yên Yên, vừa rồi là vì chuyện của công ty, có chút chuyện nhỏ..."
"Vậy thì đi xử lý đi." Giản Yên quay đầu nhìn Kỷ Vân Hân, thần sắc bình tĩnh mà lại kiên định nói: "Có vấn đề, thì nên đi xử lý."
"Không cần phải vì tôi mà làm lỡ công việc của chị."
Kỷ Vân Hân hơi dùng sức nắm lấy tay nàng: "Yên Yên."
"Vân Hân, tôi biết chị đang lo lắng cái gì.
Chị yên tâm, tôi không phải là con nít, càng không phải là một kẻ không thấu tình hiểu lý.
Tôi biết chị vì tôi mà đã rất lâu rồi không có tập trung làm việc.
Vân Hân, nếu như chúng ta muốn yêu đương cùng một chỗ, tôi nhất định phải chấp nhận tất cả của chị.
Những điều này tôi đều hiểu, thế nhưng xin tha lỗi cho tôi bây giờ nhu nhược, tôi tạm thời không muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của chị ở công ty.
Tôi chờ chị xử lý xong, rồi quay về tìm tôi."
Nàng vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn còn chưa hoàn toàn thả xuống khúc mắc, lại không muốn vì chuyện của công ty mà giận dỗi cùng với Kỷ Vân Hân, tốt nhất chính là không nhìn thấy, không tiếp xúc, chờ người kia trở về.
Kỷ Vân Hân không nghĩ tới Giản Yên sẽ làm như vậy, nàng vẫn sợ rằng Giản Yên sẽ vì chuyện lần này mà bị tổn thương một lần nữa, cho nên nàng gạt không muốn để cho Giản Yên biết.
Nhưng mà người này là Giản Yên a, Giản Yên mẫn cảm như vậy, làm sao có khả năng mà không biết cho được.
Nàng giấu diếm trái lại chỉ càng làm Giản Yên tổn thương, Kỷ Vân Hân sau khi hiểu rõ nói rằng: "Được, chiều nay chị liền đi xử lý."
Sắc mặt Giản Yên bình tĩnh gật đầu, đôi ngươi kia thoáng chốc ngăm đen.
Kỷ Vân Hân biết là do mình tổn thương Giản Yên quá nhiều, cho nên Giản Yên mới không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng ở công ty.
Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên nói: "Nhớ chị thì có thể nhắn tin cho chị biết, cũng có thể gọi điện thoại, ngoại trừ thời gian làm việc, lúc nào chị cũng đều là của em."
Vào lúc này rồi mà còn không quên nói lời van xin nài nỉ.
Giản Yên đối với cái miệng này của Kỷ Vân Hân thật sự là không có cách, đáy mắt nàng càng thêm chút ý cười: "Tôi gửi tin nhắn chị sẽ trả lời sao?"
Kỷ Vân Hân cười nhạt: "Em gửi một cái chị sẽ gửi lại hai cái."
Giản Yên cắn môi: "Chị nói được làm được."
Kỷ Vân Hân nhìn thấy Giản Yên không có không vui mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng đưa mắt nhìn Giản Yên nói: "Em đi về trước đi, chị gọi điện thoại cho ba."
Giản Yên gật đầu: "Vậy tôi về lều nghỉ ngơi trước."
Kỷ Vân Hân trầm giọng ừm một tiếng.
Giản Yên sau khi rời đi thì nàng mới thu hồi tầm mắt lại, cuối cùng nàng đứng ở dưới tán cây gọi điện thoại cho cho Kỷ Thủy Tuyền.
Cuộc gọi kia vừa hay gọi đến vào thời gian nghỉ ngơi, Kỷ Thủy Tuyền rửa mặt xong bước ra từ phòng vệ sinh thì nghe thấy Đỗ Nhạn gọi hắn: "Lão công, điện thoại!"
Hắn đi tới bên tủ đầu giường cầm điện thoại lên nhìn xem màn hình, nhíu mày: "Vân Hân?"
Kỷ Vân Hân mở miệng: "Ba."
Kỷ Thủy Tuyền ngồi ở trên giường, dựa lưng vào đầu giường, tay ấn ấn huyệt Thái Dương nói: "Có chuyện gì?"
Sắc mặt Kỷ Vân Hân bình tĩnh nói: "Có chuyện muốn nhờ ba giúp đỡ."
Kỷ Thủy Tuyền vừa nghe xong thì vui vẻ.
Năm nay hắn đã nghe thấy Kỷ Vân Hân nói hai chữ 'giúp đỡ' này quá nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Vân Hân lại như là một người độc lập một mình lớn lên, bao gồm cả chuyện liên quan đến việc học tập du học của nàng đều sẽ không làm phiền đến bản thân hắn, tựa như nàng không phải là người Kỷ gia vậy.
Sau khi trở về tiến vào công ty, thì lại càng không để cho bản thân hắn can thiệt nửa phần, mà hình như từ hôm đầu năm mới bắt đầu, nàng đã biết xin nhờ hắn giúp đỡ, Kỷ Thủy Tuyền cười nói: "Có chuyện gì a?"
Kỷ Vân Hân nói: "Ba, con muốn mua cho Yên Yên một món quà mà không có tiền, có thể mượn ba trước một chút hay không?"
Ý cười của Kỷ Thủy Tuyền càng thêm sâu.
Được a, con bé này cũng đều biết mua quà rồi cơ mà.
Giọng nói của hắn vẫn như cũ mang theo ý cười: "Đương nhiên được, muốn mượn bao nhiêu?"
Ngữ khí của Kỷ Vân Hân vẫn rất bình tĩnh: "Ba tỷ ba trăm tệ."
Kỷ Thủy Tuyền:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...