Thành tích của Giản Yên ở tại vòng bán kết vượt bật như nhất mã phi thiên, số điểm ủng hộ vượt qua rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Cùng sóng vai với nàng còn có một bạn nữ trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi mới vừa được ra mắt, hiển nhiên bạn nữ này cũng ôm tâm thế cực kỳ quyết tâm đối với chương trình lần này.
Giản Yên đã tiếp xúc với bạn nữ này được mấy lần, là một người đến từ một nước bên cạnh nước J, rất thích nói, cười lên khá là tỏa nắng.
Bạn nhỏ này rõ ràng rất hiểu rõ quy tắc ở nơi này, còn giải thích nghi hoặc giúp Giản Yên hai, ba lần.
Ấn tượng của Giản Yên về người này khá tốt, hai người rảnh rỗi còn ngồi sáp lại nhau nói chuyện phiếm.
"Chị rất thích nơi này?" May mắn nhất là khi ở đây Giản Yên có thể sử dụng quốc ngữ của mình để trò chuyện, mặc dù không phải là mọi người đều biết hết tất cả, nhưng giao lưu đơn giản thì không thành vấn đề.
Hơn nữa đến đây đã gần tròn một năm, Giản Yên cũng tìm thấy một ít bí quyết học tập tiếng địa phương, vì lẽ đó lúc bình thường mọi người tán gẫu cái gì nàng đều có thể nghe được rõ ràng.
Nghe được bạn nữ hỏi như vậy Giản Yên ngẩng đầu, nàng cười cười: "Ừm, em cũng vậy à?"
Họ của bạn nữ này là Mã, tên đầy đủ gọi là Mã Á, chỉ mới hai mươi tuổi đầu, da dẻ rám nắng một màu, trông rất khỏe mạnh.
Da dẻ căng mịn như lòng trắng trứng, khi cười lên hai bên khóe miệng còn có lúm đồng tiền, cực kỳ rực rỡ tràn đầy sức sống.
Nhưng Mã Á lại lắc đầu: "Em không thích nơi này cho lắm."
Nàng nói xong tiếp tục nói: "Chẳng qua là em cảm thấy nơi này rất hợp với em thôi."
Sau đó Giản Yên lại nghĩ đến trước đây từng nghe thấy những người khác nghị luận về tình huống gia đình của Mã Á, thật sự rất phức tạp.
Địa vị của Mã Á ở trong nhà cũng cực kỳ khó xử, cho nên con bé mới quyết định khi bản thân vừa tốt nghiệp lập tức một mình đến phát triển ở nước J.
Giản Yên gật đầu, không có hé môi nói gì, Mã Á lại nói: "Em nhớ chị là người nước H?"
Giản Yên mỉm cười: "Đúng vậy."
"Sau này nhất định em sẽ đến nước H." Mã Á nói tới chỗ này thì vẻ mặt có chập trùng, trên người nàng đột nhiên xuất hiện vẻ trưởng thành và bi thương vốn không có ở lứa tuổi này.
Nhất thời Giản Yên thoáng sững sờ, nàng bật thốt lên: "Tại sao?"
Nói xong mới hậu tri hậu giác đây là việc riêng tư của người ta, nàng cúi đầu: "Xin lỗi, không phải chị..."
"Đi tìm một người." Mã Á lại không quan tâm để ý chút nào, nàng quay đầu nhìn Giản Yên cười híp mắt nói: "Em tìm một người bạn."
Giản Yên thoải mái gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại.
Rất nhanh giờ thi đấu đã được bắt đầu, trong tối Giản Yên và Mã Á là bạn bè, nhưng trên sân khấu thì là đối thủ.
Ở trên sân khấu, hai người như mũi nhọn đấu với đao sắc, một bước cũng không nhường.
Dù sao Giản Yên cùng từng quay mấy bộ phim, ở trong chương trình còn gặp được vài nghệ sĩ lão làng chỉ điểm, khả năng diễn xuất càng ngày càng thành thạo.
Mà tuy rằng Mã Á còn nhỏ tuổi, nhưng nàng cực kỳ linh hoạt thông minh, nhiều lần biểu diễn ở trên sân khấu đều khiến cả khán phòng cùng nhau đứng lên vỗ tay, nhà đài chính thức cũng từng đưa tin mấy lần.
Ở trên đây quan hệ của hai người giương cung bạt kiếm, mỗi lần đối diễn với nhau đều khiến cho con người ta có một loại cảm giác vui sướng tràn trề cực kỳ đã mắt.
Vòng bán kết kết thúc, hai người thuận lợi lấy điểm cao nhất bước vào trận chung kết, bầu không khí đột nhiên nghiêm túc lên.
Thậm chí ngay cả tạp chí paparazi duy nhất ở nước J còn phải đi theo quay hai ngày, họ còn muốn hẹn phỏng vấn Giản Yên, nhưng bị Giản Yên khéo léo từ chối.
Nàng không rảnh, bởi vì nàng còn phải đi tham dự một buổi lễ trao giải.
Bộ phim [Phản Quang] được công chiếu ở tại nước J vào đầu tháng tư, tỉ lệ vé được bán cũng không cao lắm, trung bình không cao không thấp.
Nhưng danh tiếng lại rất tốt, cộng đồng mạng từng đi xem đều tự nguyện hỗ trợ tuyên truyền, người của các nhà đánh giá lớn còn lưu loát viết một đống giải mã cảnh quay liên quan đến bộ phim [Phản Quang].
Bọn họ cảm thấy chỗ thành công lớn nhất của bộ phim này không phải là cuối cùng thu lời được bao nhiêu, mà là khiến mọi người có hiểu biết rõ ràng về loại thuốc mới cũng như nói về tình người.
Hơn nữa bộ phim này luôn luôn bị cộng đồng mạng trào phúng mãnh liệt, bọn họ còn đoán rằng bộ phim điện ảnh này cho dù chiếu ở tại nước có nền giải trí hóa như nước H cũng sẽ không có thành tích gì quá tốt.
Thế nhưng sau đó bộ phim này lại có sức ảnh hưởng không nhỏ, đồng thời bộ điện ảnh này, còn được đưa vào danh sách đề cử.
Cuối tháng bảy, điện ảnh nước J truyền đến một tin tức, bộ phim này chính thức được lọt vào danh sách đề cử, Giản Yên cũng dựa vào bộ phim này mà ra mắt với công chúng nước J.
[Nhất Mộng] vẫn còn chưa chiếu hết, thì [Phản Quang] lập tức tiếp tục được quảng bá rộng rãi, vì vậy số phiếu ủng hộ Giản Yên ở trong chương trình tăng lên rõ ràng.
Mà quả nhiên không ngoài dự đoán số người bình luận ở dưới Weibo rất điên cuồng, cộng đồng mạng dồn dập bình luận:
- - Mọi người xem [Phản Quang] chưa? Giản Yên đầu phim và cuối phim tương phản thật lớn á, nói thật luôn nha, đầu phim chị ấy đóng tôi xem đến độ hận không thể bóp chết chị ấy!
- - Có xem, không thể không thừa nhận, diễn viên có năng lực đúng là có năng lực, có lưu lượng đúng là có lưu lượng.
Mọi người xem Giản Yên ở trong [So tài diễn xuất] chiếu ở nước J chưa? Cái phần trình diễn đối diễn với Mã Á đấy, điên mất! Rõ ràng tôi là fans sắc đẹp, lại mạnh mẽ bị hấp dẫn thành fans trình độ!
- -- Vẫn chưa đến một năm, Giản Yên tẩy trắng rất thành công nha, vừa có khả năng diễn xuất tốt vừa có nhan sắc cao lại còn thích xào CP.
Mọi người cần nên học tập Giản Yên về cách hiểu chuyện làm sao để đi lên nha? Buồn cười nhất chính là, Giản Yên rõ ràng là người nước H lại nhất quyết phải phát triển ở nước J.
- - Đúng vậy, có năng lực diễn xuất lại không muốn làm nước H vẻ vang trái lại còn đi bán mạng làm việc cho nước J, tiện nhân thì đi đến chỗ nào cũng là tiện nhân thôi!
- - Chậc chậc chậc, ngửi thấy vị chua tràn ra màn hình luôn đấy, đây là thú cưng nhà ai vậy, tại sao lại quên trói xích buộc mõm vậy? Người ta là người nước H thì thế nào? Còn không phải là do đám antifans tụi bây ép đến không trở về nước được, dù sao thì cũng nói năng có lý chút đi chứ.
Diễn xuất tốt giá trị nhan sắc cao còn cần tụi bây nói sao? Thực lực của Yên Yên chúng tôi cống hiến ở chỗ này đấy, như thế nào? Antifans sốt ruột lo lắng hộ thay bọn tôi? Suốt ngày rảnh rỗi bận tâm chuyện người khác bằng không bận tâm chủ nhân nhà mình có phim để đóng hay không đi, chó chính là chó, con nào mở miệng ra đều là sủa!
Sau khi [Phản Quang] được lọt vào danh sách đề cử tranh giải thưởng thì thứ được gợi lên không phải là những thảo luận về bộ phim này, mà là Giản Yên có nên về nước phát triển hay không.
Phần lớn cộng đồng mạng cảm thấy hoàn cảnh bây giờ của Giản Yên đều là do cộng đồng mạng và antifans lúc trước tạo thành, nàng có muốn trở về hay không cũng đều được, thế nhưng nếu như đồng ý trở về, thì nhất định bọn họ cực kỳ hoan nghênh.
Mà có một số cộng đồng mạng nhỏ lại cho rằng Giản Yên không trở về chính là không "yêu nước", loại bình luận này sau khi được xuất hiện rất nhanh đã bị bình luận của những người khác đè xuống mất tích không ai quan tâm.
Thực sự náo nhiệt khá lâu, nói chuyện cũng đều không kiêng kỵ, cuối cùng cộng đồng mạng rất chủ động đi đến siêu thoại của Giản Yên và Kỷ Vân Hân hỏi thăm tin tức.
Cái siêu thoại này từng bị bọn họ phá rất nhiều lần, hiện tại lại muốn đào tin tức từ nơi nay, giống hệt tình huống khi [Phản Quang] vừa mới ra mắt vậy, khiến người ta cảm thấy trào phúng lại buồn cười.
Giản Yên biết về những chuyện này, chỉ là nàng cũng không có để ở trong lòng, càng chưa từng nghĩ sẽ trở về nước.
Nàng không chỉ có suy nghĩ muốn tiếp tục ở lại phát triển tại nước J, mà còn muốn phát triển tốt hơn nữa.
Tốt đến không ai có thể thay thế, tốt đến không người nào dám nghi ngờ, tốt đến đứng ở trên nơi đỉnh cao mà Tô Tử Kỳ đã từng nói với nàng, khi đó nàng mới trở về.
Cộng đồng mạng ở nước H kéo dài trận thảo luận này hơn hai ngày không có kết quả, mà bên Giản Yên, đã chuẩn bị tham gia lễ trao giải.
Hiện tại nàng không thuộc công ty nào cả, cũng không có quản lý, phải đi thảm đỏ cùng với người trong đoàn phim.
Hai giờ chiều, Giản Yên ở nhà thay lễ phục, Kỷ Vân Hân đang bồng con ngồi ở một bên nhìn nàng.
Giản Niệm nhìn thấy nàng đã đổi sang một thân váy dài màu đỏ không khỏi vươn tay hô lên: "Mẹ!"
"Mẹ ôm ôm!" Giọng nói của Giản Niệm còn rất non nớt, lộ ra tính trẻ con chỉ có ở mỗi đứa trẻ, nghe vào tai rất mềm mại.
Giản Yên sửa soạn bản thân tử tế sau đó cúi đầu hôn lên gò má Giản Niệm một cái, cười nói: "Niệm Niệm ngoan, ở nhà nghe lời mẹ lớn."
Giản Niệm không nghe theo, muốn ôm Giản Yên một cái, đôi mắt to tròn của con bé sáng rực, hàng lông mi dài giống hệt Kỷ Vân Hân khẽ nhúc nhích.
Giản Yên nhìn con bé có chút bất đắc dĩ, nàng nửa ngồi xổm xuống ôm Giản Niệm.
Váy Giản Yên mặc hôm nay chính là một chiếc váy dài hở ngực màu đỏ, toàn bộ gáy thiên nga đều lộ ra bên ngoài, xương quai xanh tinh xảo, đường cong xinh đẹp.
Giản Niệm nắm lấy sợi dây chuyền trân chân đeo trên cổ nàng, Giản Yên bị con bé dùng sức kéo sợi dây có chút đau khẽ gọi: "Niệm Niệm, thả mẹ ra."
Giản Niệm lại bật cười khanh khách, mà Kỷ Vân Hân ở bên cạnh cũng rũ mắt cười, Giản Yên tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Chị còn cười."
Kỷ Vân Hân đưa tay kéo hai tay Giản Niệm ra, lúc đầu ngón tay lướt qua sau gáy của Giản Yên thì có hơi dùng sức, lưu lại một vết cào đỏ không nặng không nhạt.
Vết cào rơi vào bên cạnh sợi dây chuyền trân châu màu trắng, cũng không hiện ra rõ ràng, nhưng đồng thời rất khó lơ là.
Kỷ Vân Hân đứng ở trên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết cào đỏ kia, thỏa mãn nói: "Niệm Niệm ngoan nha, để mẹ nhỏ đi trao giải, mẹ lớn chơi với con có được hay không?"
Giản Niệm như có thể nghe hiểu lời nàng nói, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đưa tay thì lại càng chui đầu trốn vào trong lòng Giản Yên.
Vốn dĩ Giản Yên đã ăn mặc lễ phục thấp ngực, bị con bé hành hạ như thế, da thịt trước ngực lộ ra không ít.
Nàng kéo cổ áo lên, ôm Giản Niệm từ trong ngực ra ngoài đưa cho Kỷ Vân Hân.
Giản Niệm ủy khuất nhìn nàng, khuôn mặt không vui hô lên hai tiếng: "Mẹ nhỏ."
"Gọi tổ tiên cũng vô dụng." Giản Yên nhéo nhéo gò má của con bé: "Mẹ nhỏ phải đi rồi, bye bye."
Gần đây Giản Niệm càng ngày càng thích quấn lấy Giản Yên, mỗi lần Giản Yên rời khỏi nhà con bé đều sẽ khóc nháo một trận.
Kỷ Vân Hân ôm Giản Niệm, để con bé nằm nhoài lên bả vai của mình, còn không quên dụ dỗ: "Niệm Niệm, mẹ lớn kể chuyện cổ tích cho con nghe được không?"
Giản Niệm rầm rì lại muốn khóc, Giản Yên quay đầu nhìn hai người, bật cười rời đi.
Kỷ Vân Hân đã sắp xếp xe riêng cho nàng, tài xế là Phó Cường.
Hắn mặc âu phục thẳng tắp, nghiêm túc lại trịnh trọng.
Sau khi Giản Yên lên xe hắn cất lời hỏi: "Phu nhân, trực tiếp đi đến hội trường sao?"
Giản Yên khẽ bật cười: "Nếu không thì đi đâu?"
Phó Cường có cảm giác bản thân mình lại hỏi một cái gì đó rất ngu ngốc.
Hắn mãi không hiểu nổi, bản thân tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng, có khả năng khôn khéo khi giao tiếp ở bên ngoài, tại sao khi ở trước mặt đôi vợ vợ này thì như bị thiểu năng? Phó Cường liên tiếp bị khinh bỉ nhất thời không tìm được lý do giải vây cho chính mình, hắn rất rất phiền muộn.
Hắn phiền muộn đưa Giản Yên đến hội trường, cửa xe mở ra, sau đó đèn flash sáng lên.
Phóng viên cũng không có tiến lên, mà là đứng chụp hình ở ngoài dây ngăn cách.
Cũng không có bao nhiêu người đặt câu hỏi, giống như ở tại nước J này tất cả mọi người đều biết tuân thủ quy tắt.
Thế nhưng kênh chat lại xoạc bình luận đến phát điên.
Bởi vì hội trường đi thảm đỏ được phát sóng trực tiếp, mà vốn dĩ [Phản Quang] còn rất được quan tâm ở nước H, vì lẽ đó kênh chat của các đài phát sóng trực tiếp lập tức bị quá tải.
Trong màn hình Giản Yên mặc váy dài đỏ thẫm diễm lệ, vạt áo trên ôm trọn ngực, hai cánh tay tinh tế, da thịt trắng đến phản quang như ngọc.
Lúc nàng đứng trước mặt phóng viên thì cúi đầu mỉm cười chào hỏi, động tác tao nhã, thoải mái lại tự nhiên.
Antifans và fans tụ tập ở trước màn hình ai ai cũng đều phát biểu ý kiến của mình.
- - Quao, Giản Thế Giới đúng là Giản Thế Giới, đẹp đến tôi muốn chết trên người em ấy!
- - Thượng đế ơi, kiếp sau cho con làm nốt ruồi ở khóe mắt của Giản Yên đi, xin ngài!
- - Sau gáy Giản Yên có một vết cào, mọi người có nhìn thấy không? Trời ạ, động tác ra sao mới có thể để lại dấu vết như thế này?
- - Tôi luôn ước được một lần làm Kỷ tổng, chỉ một lần thôi không tham lam, tôi muốn sờ eo của Giản Yên.
- - Tôi nghe nói bộ này chính là bộ phim đầu tiên của Giản Yên được lọt vào danh sách đề cửa giải thưởng ở [Bách Tuyển], chắc là không bị Kinh Nghi mua giải đâu nhỉ?
- - Ha ha ha ha ha ha ha, ngu xuẩn, anh cho rằng [Bách Tuyển] là chỗ nào? Muốn mua thì mua? Không biết đây là giải thưởng ở nước J? Anh cho rằng giới giải trí ở nước J cũng giống như chúng ta? Muốn đi lên bằng lưu lượng thì đi? Mơ đi!
Lời bình luận này bị công kích đến thương tích đầy mình, giải thưởng ở nước J đúng thật là càng nghiêm túc cẩn thận hơn nhiều so với các giải thưởng bình thường khác một chút.
Dù sao đây cũng chính là vòng tròn giải trí đi lên dựa vào khả năng diễn xuất và nỗ lực, trừ phi thực lực vững vàng, bằng không những người khác đều không thừa nhận.
Hơn nữa [Bách Tuyển] cũng được coi như là một giải thưởng không nhỏ, tuy rằng không thể so sánh bằng với các giải thưởng quốc tế kia, nhưng có thể nhận được cúp, cũng đại diện cho có thực lực.
Cho tới việc gọi là mua giải, độ khả thi ở tại nước J là con số không.
Bởi vì là tốt hay xấu, cộng đồng mạng ở đây có thể xem qua một chút là đã nhìn ra, trừ phi ban tổ chức [Bách Tuyển] không muốn tồn tại nữa, mới tự đập đá lên chân mình.
Mà hiển nhiên, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Giản Yên bước đi trên thảm đỏ, nhìn thấy Vu Duyệt đang đứng ở một chỗ vẫy tay cùng với phóng viên ở trước mặt.
Giản Yên đi tới, có chút không hiểu nói: "Tô tỷ đâu?"
Vu Duyệt mỉm cười vẫy tay với phóng viên, quay đầu nói: "Không tới."
Giản Yên có chút nghi ngờ nhìn nàng, nhưng lại không có hé môi nói gì.
Hơn nửa năm không gặp, Vu Duyệt gầy đi rất nhiều, Giản Yên nghe nói ngay khi về nước Vu Duyệt lập tức gia nhập một đoàn phim cổ trang.
Đạo diễn kia đưa cho nàng nhiệm vụ đầu tiên chính là phải giảm xuống năm ký.
Bây giờ đã quay xong bộ phim truyền hình đó, nhưng cơ thể của nàng vẫn chưa tăng ký lên trở lại, gầy đến độ cằm vai đều nhọn hoắt.
Vu Duyệt không muốn tiếp nhận truyền thông cho lắm, nàng miễn cưỡng nói: "Trương đạo diễn đâu?"
"Vẫn chưa tới, chúng ta đi vào trước." Giản Yên nói xong cùng đứng chung một chỗ với nàng, hai người cặp tay nhau đi vào trong hội trường.
Trong hội trường chỉ mới có vài người ngồi thưa thớt, Giản Yên và Vu Duyệt tìm vị trí của bản thân sau đó ngồi xuống.
Tầm mắt của Giản Yên nhìn thấy một nữ nhân cột tóc đuôi ngựa ngồi ở trên hàng ghế đầu tiên, không có mặc lễ phục, chỉ là một bộ tây trang màu trắng nhạt đơn giản.
Tóc đuôi ngựa đen như mực rơi ở phía sau, nghiêng đầu nói chuyện thì lộ ra góc nghiêng tinh xảo, đường nét rõ ràng.
Giản Yên kinh ngạc, hỏi Vu Duyệt ngồi ở bên cạnh: "Cảnh lão sư cũng tới đây?"
"Ai cơ?" Nhất thời Vu Duyệt không có phản ứng kịp, sau đó nàng gật đầu: "Cô nói Cảnh Viên à."
"Nghe trên mạng nói lần này cô ấy là khách mời đặc biệt."
Vu Duyệt nói xong nhắm mắt, nàng dựa người bên cạnh Giản Yên: "Trương đạo diễn đến thì gọi tôi."
Giản Yên gật đầu: "Được."
Nàng nói xong ánh mắt nhìn về phía Cảnh Viên, Cảnh Viên cũng quay đầu nhìn ra sau, trùng hợp tầm mắt hai người đối đầu nhau.
Lúc đầu Giản Yên có hơi giật mình, sau đó cười cười, khuôn mặt lạnh lẽo xưa này của Cảnh Viên vẫn không có lộ ra cảm xúc gì như trước, nét mặt cứ hờ hững.
Lúc Giản Yên tưởng rằng bản thân sẽ không được đáp lại thì Cảnh Viên hơi khẽ gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía trước.
Rất nhanh Trương đạo diễn và Du Khinh Chu cũng đã đến, hai người ngồi ở bên cạnh Giản Yên và Vu Duyệt, Trương Tố Nhân cười nói: "Giản Yên, đã lâu không gặp."
Giản Yên quay đầu, cười: "Trương đạo diễn."
Cuối cùng nàng nhìn về phía Du Khinh Chu, cúi đầu: "Du lão sư."
"Khách sáo." Du Khinh Chu nói: "Đến sớm vậy?"
Giản Yên có thói quen thích đến sớm, nàng gật đầu cười cười, đánh thức Vu Duyệt dậy.
Sau đó lại là một trận nhộp nhịp và hàn huyên với nhau, lễ trao giải vẫn chưa chính thức được bắt đầu, bên trong đã có không ít người ngồi xuống.
Bên cạnh Giản Yên còn có mấy đoàn phim, chuyện nàng lựa chọn phát triển sự nghiệp ở nước J vẫn khiến toàn bộ giới giải trí nước H không thể hiểu được.
Bây giờ nhìn thấy người thật, bọn họ đều cực kỳ hiếu kỳ hỏi thăm.
Chỉ là bây giờ Giản Yên cũng không giống lúc trước, dù sao không có quản lý, cái gì cũng đều phải tự thân làm, nên miệng lưỡi cũng dần được luyện đến khéo léo, bản lĩnh đổi chủ đề rất lưu loát.
Những người khác thấy nàng không muốn nói chuyện nhiều thì cũng không có hỏi nữa.
Hội trường từ từ yên lặng, Trương Tố Nhân nhìn Giản Yên nói: "Có tin bản thân hay không?"
Giản Yên suy nghĩ rồi mỉm cười, không thể nói tin, cũng không thể nói không tin.
Ai mà không muốn nhận cúp? Ai mà không muốn bước lên cao thêm một bước? Nhưng cơ hội chỉ có mấy cái, không tranh giành thì sẽ không có được.
Trương Tố Nhân gật đầu: "Em cũng suy nghĩ nhiều đấy chứ."
Giản Yên lắc đầu một cái.
Tám giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Kỷ Vân Hân ôm Giản Niệm đi tới đi lui ở trong phòng khách, Giản Niệm ôm cổ nàng vừa cười vừa bấu vào.
Đứa nhỏ này vừa được ôm ở trong lòng của nàng thì tinh lực dồi dào đột xuất, Kỷ Vân Hân vừa mới chuẩn bị răn dạy con bé thì nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, giọng nói Đỗ Nhạn lập tức truyền đến: "Niệm Niệm."
Kỷ Vân Hân ngẩng đầu, thở phào một hơi, Giản Niệm đã một ngày chưa gặp Đỗ Nhạn nên cực kỳ hưng phấn, nằm ở trong lòng Kỷ Vân Hân vung tay đá chân rối loạn.
Đỗ Nhạn đặt túi xách xuống bồng Giản Niệm lên, hỏi: "Cho con bé uống sữa chưa?"
"Rồi ạ." Kỷ Vân Hân nhìn thấy Giản Niệm cực kỳ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Đỗ Nhạn thì bất đắc dĩ.
Con bé này được Giản Yên và Đỗ Nhạn ôm thì ngoan ngoãn đến đáng yêu, nhưng đến trong ngực mình thì giống như uống phải thuốc kích thích ầm ĩ không nghe lời.
Nàng thật sự không biết bản thân mình có chỗ nào khiến "bà tổ tiên nhỏ" này không thoải mái, Đỗ Nhạn liếc nàng một cái: "Sao không chịu cười nhiều lên."
"Nhìn cái mặt lạnh của con xem, Niệm Niệm có thể thích mới là lạ."
Kỷ Vân Hân:...
Cái này là trời sinh tính, nàng có cách nào khác sao?
Chỉ là nàng không so đo nhiều với Đỗ Nhạn, mà là trở vào phòng thay sang một bộ quần áo thể thao, Đỗ Nhạn không hiểu hỏi: "Muốn ra ngoài?"
Kỷ Vân Hân buộc tóc đuôi ngựa lên, gật đầu: "Đi đón Yên Yên."
Nàng nhìn đồng hồ trên tay, dự đoán thời gian đến đấy chắc là buổi lễ trao giải cũng sắp kết thúc, Đỗ Nhạn nói: "Có phải hôm nay Yên Yên có lễ trao giải không?"
"Dạ." Kỷ Vân Hân nói: "Có thể xem trên mạng."
Đỗ Nhạn phất tay đuổi nàng: "Vậy mau đi đi."
Kỷ Vân Hân xuống lầu lái xe thuận tiện gọi điện thoại cho Phó Cường, nói hắn không cần chờ nữa.
Phó Cường không do dự gật đầu, chỉ cần Kỷ Vân Hân có thời gian rảnh rỗi, đều sẽ đưa đón Giản Yên đi tập luyện.
Hắn quen việc này rồi, vì lẽ đó sau khi trả lời thì lái xe rời khỏi hội trường.
Ở trên đường, dưới ánh đèn, có một chiếc xe màu đen đang chạy chầm chậm.
Kỷ Vân Hân lái xe từ tốn không vội, nàng đoán rằng có khả năng khi bản thân lái xe đến hội trường thì lễ trao giải vẫn chưa xong, vì lẽ đó tốc độ càng từ tốn hơn.
Nàng dự đoán không sai, bên Giản Yên vẫn chưa kết thúc, chỉ là đã đến phần quan trọng nhất, chỉ còn lại hai giải thưởng nam chính và nữ chính xuất sắc nhất vẫn chưa được công bố.
Bầu không khí trong hội trường khá căng thẳng, vốn dĩ Giản Yên cũng không hồi hộp bao nhiêu, bị mọi người cảm hoá đến cái trán hơi chảy mồ hôi.
Lần này giải thưởng nam chính xuất sắc nhất nàng kỳ vọng sẽ là Du Khinh Chu, nhưng cũng có một diễn viên nam lão làng khác được đề cử.
Hơn nữa Giản Yên cũng đã xem qua cái bộ phim của diễn viên nam kia, thật sự hay đến chấn động lòng người, nếu như ban giám khảo là nàng, sợ là cũng khó có thể lựa chọn.
Vì lẽ đó giải thường thuộc về Du Khinh Chu, hay thuộc về nam diễn viên lão làng kia, đều có thể được.
"Giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của Bách Tuyển lần thứ ba mươi sáu thuộc về --"
MC cố ý dừng ở đây, Giản Yên nhìn thấy vẻ mặt Du Khinh Chu ngồi bên cạnh trước sau gì đều nhàn nhạt không cảm xúc, giống như không hề bị người xung quanh ảnh hưởng.
Sau đó nàng lại suy nghĩ, cũng đúng thôi, Du Khinh Chu là người từng nhận được giải ở Kim Cầu, làm sao còn quan tâm để ý đến những tiểu tiết này.
MC cảm thấy bản thân dừng như vậy là đủ rồi, tuyên bố ứng cử viên: "Trì lão sư, Trì Kính!"
Tất cả ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Trì Kính đã bước qua tuổi năm mươi, hắn mặc âu phục, trên cổ thắt cà vạt màu đỏ, tuy rằng hai bên tóc mai đã mơ hồ có tóc bạc, nhưng ánh mắt lại trong suốt, không có chút dấu hiệu tuổi tác nào.
Giản Yên cũng vỗ tay theo mọi người, nam chính xuất sắc nhất đã được trao, Giản Yên thoáng cũng không còn kích động đối với giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất như trước.
Cũng không thể nói được là tại sao lại như vậy, cứ giống như đột nhiên không biết căng thẳng là gì.
Nàng nghe thấy MC vẫn chậm rãi úp úp mở mở như cũ, vẻ mặt nàng lại rất bình tĩnh.
Vu Duyệt ngồi bên cạnh nói: "Nếu như cô được chọn, nhớ mời tôi đi ăn cơm."
Giản Yên mỉm cười, bờ môi khẽ mở, vừa mới chuẩn bị trả lời thì nghe thấy tên của nàng vang lên trong toàn bộ hội trường: "Giản Yên!"
Nàng sững sờ, Vu Duyệt đẩy cánh tay của nàng: "Bị choáng à?"
Giản Yên hoàn hồn, nhìn thấy có vô số tia sáng chiếu tới, rơi vào trên khuôn mặt của nàng.
Nàng chậm rãi đứng lên, thôi được rồi nàng thừa nhận, không hồi hộp là giả, thật sự nàng vẫn đang còn choáng váng.
Bách Tuyển không giống như những giải thưởng khác, sẽ không tiết lộ sớm cho nghệ sĩ và công ty bất kỳ tin tức gì, nhưng Giản Yên vì phòng ngừa bản thân được chọn cho nên vẫn chuẩn bị một ít lời phát biểu tốt đẹp từ rất sớm.
Vốn tưởng rằng chưa cần dùng tới, không nghĩ tới lại cần sử dụng sớm đến như vậy.
Nàng đứng ở trên sân khấu, làm hai cái hít sâu, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì MC bật cười: "Vẫn chưa trao giải mà."
Giản Yên lùi về phía sau hai bước, ngại ngùng cười: Xin lỗi."
"Không cần lo lắng." MC rất kiên nhẫn nói rằng: "Tiếp theo xin mời Cảnh tiểu thư bước lên trao giải."
Xem ra lần này Cảnh Viên không chỉ là khách mời đặc biệt, mà còn là khách mời trao giải.
Giản Yên đứng ở trên sân khấu, váy dài yểu điệu, minh diễm lại đẹp tự nhiên, cách đó không xa Cảnh Viên mặc tây trang bước từng bước đi về phía nàng.
Cúp được đặt ở trên bàn, Cảnh Viên đi tới cầm ở trong tay đưa cho Giản Yên, trên mặt lại lộ ra mỉm cười hiếm thấy, nàng nói rằng: "Chúc mừng em."
Ngữ khí thanh thanh lãnh lãnh, Giản Yên lại nghe ra tình cảm chân thành ở bên trong.
Giống như đã tiếp xúc quá lâu với người sở hữu tính tình này như Cảnh Viên hoặc là Kỷ Vân Hân, đương nhiên nàng có thể phân biệt được cái gì là hư tình giả ý, cái gì là chân thành thật sự.
Giản Yên mỉm cười: "Cảm ơn Cảnh lão sư."
Cảnh Viên gật đầu, MC nói: "Hình như trước đây hai vị đã từng hợp tác với nhau rồi, có muốn ôm một cái vì lần nhân duyên kỳ diệu này không?"
Giản Yên nhìn Cảnh Viên, nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Viên không có nét phản cảm gì, nàng duỗi tay ra về phía trước.
Cảnh Viên cũng rất chủ động đi tới trước mặt nàng, hai tay đặt ở sau lưng nàng.
Lúc tách ra còn quay đầu nhìn hai lần, giống như dáng vẻ đang luyến tiếc bản thân nàng.
Khóe mắt Giản Yên cong cong nhìn theo Cảnh Viên đang bước xuống.
Tiếp theo chính là phần đọc phát biểu.
Thật ra cũng không có lời nào mới mẻ, nghìn bài như một.
Tuy rằng hiện tại Giản Yên không có công ty và quản lý, nhưng không khiến nàng gặp khó khăn khi cảm ơn Kinh Nghi và Tô Tử Kỳ.
Đến lời phát biểu cuối cùng nàng còn bật cười: "Cuối cùng tôi còn muốn cảm ơn người yêu của tôi vẫn luôn đứng ở sau lưng tôi, ủng hộ tôi."
Hội trường hiếm khi có chút ồn ào, Giản Yên nhìn về phía trước, ánh mắt cực kỳ chắc chắn.
Mà Kỷ Vân Hân ở bên ngoài hội trường liên tục xem đồng hồ, thời gian Giản Yên đi ra ngoài còn trễ hơn nhiều so với nàng dự đoán.
Nàng vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm tình huống cho Giản Yên thì lập tức nhìn thấy tên "Yên Yên" sáng lên trên màn hình điện thoại, nàng nhanh chóng bắt máy: "Yên Yên."
Trong giọng nói của Giản Yên lộ ra hưng phấn: "Vân Hân, em giành được cúp."
Kỷ Vân Hân không quá quan tâm gì đến mấy cái cúp đấy, nhưng Giản Yên hạnh phúc như vậy, cũng khiến nàng không nhịn được vui vẻ theo: "Thật sao? Em ở đâu?"
"Em ở phía sau sân khấu." Giản Yên nói rằng: "Sắp sửa ra ngoài."
"Chị -- chị đến chưa?"
Nàng hậu tri hậu giác hỏi như vậy khiến Kỷ Vân Hân bật cười: "Đến rồi, đang chờ em ở tại bãi đậu xe đấy."
Giản Yên nói: "Em lập tức tới ngay."
Cúp điện thoại Giản Yên nhìn Vu Duyệt ngồi bên cạnh: "Tiếp theo cô về bên nào? Có muốn tới nhà tôi hay không?"
Vu Duyệt nhún vai: "Không tới đâu, không muốn nhìn hai người khoe ân ái, sáng mai tôi phải bay rồi, buổi tối phải về khách sạn."
Giản Yên thấy thế cũng không có nói thêm cái gì nữa, nàng chỉ dặn Vu Duyệt trên đường đi cẩn thận sau đó nhìn Vu Duyệt lên xe.
Du Khinh Chu đã rời đi trước, chỉ còn lại Trương Tố Nhân, hắn cũng không tiện trực tiếp mời Giản Yên đi ăn cơm tối, không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Vậy lần sau gặp."
Giản Yên cười: "Lần sau gặp ạ."
Cùng chào tạm biệt với mọi người xong Giản Yên mới giẫm giày cao gót đi tới bãi đậu xe, xa xa nàng đã nhìn thấy Kỷ Vân Hân đứng bên cạnh chiếc xe.
Kỷ Vân Hân cột tóc đuôi ngựa ăn mặc quần áo thể thao màu lam nhạt, vẻ mặt ung dung thích ý, trên tay còn vắt ngang một chiếc áo khoác mỏng.
Kỷ Vân Hân nhận ra tầm mắt Giản Yên nàng lập tức quay đầu nhìn lại, tiện đà trên mặt mang theo nụ cười bước về phía trước, đưa tay ra choàng áo khoác lên trên người Giản Yên.
Giản Yên đang mang giày cao gót cho nên gần như cao bằng Kỷ Vân Hân, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt kia, ánh mắt óng ánh nói: "Cảm ơn chị."
Kỷ Vân Hân mặc xong áo khoác cho Giản Yên cầm lấy túi xách của Giản Yên nói: "Lên xe thôi."
Giản Yên cúi đầu cùng bước theo sau lưng nàng, hai người mới vừa lên xe cách đó không xa lại có hai người khác đi tới.
Một người trong đó mặc tây trang, là người Giản Yên mới vừa gặp, Cảnh Viên.
Nàng quay đầu nhìn lại, Kỷ Vân Hân vừa mới chuẩn bị lái xe đi thì nàng nói rằng: "Chị chờ một chút."
Kỷ Vân Hân đạp phanh lại, Giản Yên xuyên qua kính cửa sổ xe nhìn thấy Cảnh Viên đang nói chuyện cùng với một người phụ nữ.
Hai người nói xong Cảnh Viên lại đưa cho người phụ nữ kia một cái gì đó, hình như là chìa khóa xe, tiếp theo hai người ngồi vào trong một chiếc xe, lái xe mất tăm.
Giản Yên nhíu đôi mày thanh tú lại: "Chị nhìn thấy không?"
Kỷ Vân Hân quay đầu: "Thấy cái gì?"
Giản Yên nói rằng: "Cái người đứng bên cạnh Cảnh lão sư khi nãy, chị không cảm thấy nhìn rất quen sao?"
Mặt Kỷ Vân Hân hơi trầm xuống, giọng nói hơi trầm: "Không thấy."
Chiếc xe màu đen rời khỏi bãi đậu xe, nghênh ngang chạy vào đường lớn, lúc dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì Giản Yên mới chợt nhớ.
Nàng lập tức cầm điện thoại di động lên đăng nhập vào Weibo, tin tức nàng giành được giải thưởng lan tràn khắp trời, nàng lại không quan tâm, trái lại đầu tiên tìm kiếm một cái tên trước.
Ôn Tửu.
Lúc nàng hình thấy một tấm ảnh thì giật mình, người mới vừa nói chuyện và ngồi lên xe với Cảnh Viên, cũng chính là Ôn Tửu?
Nhưng không phải là Ôn Tửu bị truyền scandal với Cố Khả Hinh hay sao? Tại sao lại đi chung với Cảnh Viên?
Giản Yên có chút bối rối.
Nàng quay đầu muốn nói phát hiện mới của bản thân với Kỷ Vân Hân biết, nhưng phát hiện Kỷ Vân Hân vẫn đang nhìn mình, nàng không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Kỷ Vân Hân nói: "Em không nhìn ra được sao?"
Giản Yên nhíu mày: "Nhìn ra cái gì?"
Kỷ Vân Hân lái xe đến chỗ đỗ xe ven đường, quay đầu đàng hoàng trịnh trọng nhìn Giản Yên, giọng điệu nghiêm túc nói: "Em không thấy được chị đang ghen sao?"
Giản Yên phốc một tiếng bị trêu đến bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...