Một tháng sau, Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải đến đúng ngày hẹn liền cùng nhau đi đến thành phố Nam.
Theo bản đồ mà X gửi đến, địa điểm tổ chức cuộc thi suy luận là một khu biệt thự rất hẻo lánh ở núi. Mã Tu Hòa lái xe, đi qua đủ loại khó khăn, mất tận mấy giờ liền mới có thể thuận lợi đến trước tòa biệt thự.
Lúc này trước cửa biệt thự đã có một số lượng ô tô không nhỏ, cửa sổ cũng có ánh đèn. Mã Tu Hòa đỗ xe ở chỗ khá xa, sau đó cầm hành lý cùng Cố Thất Hải tiến vào biệt thự.
Trước khi đi, Mã Tu Hòa cũng đã điều tra qua về cuộc thi suy luận này, cuộc thi này vốn là một hoạt động do một người thích suy luận đứng ra tổ chức, về sau lại được một người nặc danh tài trợ, dần dần liền trở thành một cuộc thi đấu có quy mô. Trong những người đứng ra báo danh, người tài trợ sẽ chọn ra một số người chắc chắn được tiến vào trong trận chung kết, trong năm ngày bốn đêm thi đấu, người đầu tiên suy luận được ra đáp án của đề thi sẽ đạt được phần thưởng đặc biệt lên tới mười vạn tệ.
Chắc chắn người tài trợ thần bí kia có liên quan đến X, nếu không X không thể dễ dàng để cho mình, Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải đi vào vòng trong.
Vì không thể biết được X là người nào, và rốt cuộc X định ra tay thế nào trong cuộc thi, Mã Tu Hòa liền bàn bạc rất kĩ với Cố Thất Hải, dù X đã biết rõ quan hệ của hai người, nhưng để đề phòng X sẽ làm điều gì đó bất lợi với Cố Thất Hải, mấy ngày ở đây, hai người vẫn cố gắng duy trì khoảng cách hết sức có thể, hơn nữa cũng để tiện hành động một mình, tìm được nhiều manh mối hơn.
Mã Tu Hòa mở cánh cửa gỗ của tòa biệt thự trên núi, đón hai người là một người đàn ông trung niên mặc âu phục. Người nọ rất lễ phép tiến lên, bắt tay Mã Tu Hòa: “Xin chào, tôi là Tào Tân Lỗi, xin hỏi anh cũng là người tham gia cuộc thi trinh thám?”
“Phải, tôi tên là Mã Tu Hòa. Ông là người đứng ra tổ chức cuộc thi này?”
Tào Tân Lỗi cười, khoát tay, “Không phải tôi, thật ra tôi cũng là người dự thi giống cậu, đến giờ chúng tôi đều chưa ai thấy người tổ chức cuộc thi này, nên tôi đành mặt dày làm người đón tiếp vậy.”
Khi Tào Tân Lỗi nói chuyện, trên lầu cũng có một nam một nữ đi xuống, tuổi còn rất trẻ, có lẽ xấp xỉ Cố Thất Hải. Cố Thất Hải cũng vừa tiến vào, cậu bạn trẻ tuổi thấy thế liền không nói hai lời liền chạy xuống giúp cô xách hành lý, người con gái đi cùng cậu liền nói lớn: “Từ Lập! Anh giỏi lắm, bạn gái còn đứng ở đây, anh lại dám chạy xuống đi nịnh bợ cô gái khác!”
Cậu bạn tên Từ Lập hỏi đỏ mặt: “An Linh, đừng nói khó nghe như vậy, anh chẳng qua là đang giúp đỡ người khác thôi, làm gì có ý gì khác đâu.”
Tào Tân Lỗi thấy thế, cười ha hả, giải vây cho cậu: “Đôi tình nhân này đừng cãi nhau chứ, theo tôi thấy, Từ Lập nói giúp đỡ người khác cũng là một chuyện tót, nhưng mà thân là con trai lại đem cô bạn gái đáng yêu xinh đẹp của mình để sang một bên thì thật sự không tốt lắm. Đây, đưa hành lý cho tôi nào, để tôi giúp cô gái này mang đồ lên trên làu, hai người mau chóng làm lành đi, ngàn vạn lần đừng có làm mất tình cảm ở chỗ này.”
Từ Lập nghe vậy, liền đến bên người bạn gái Dương An Linh, hai người nói chuyện một lúc, rất nhanh sau đó liền tình cảm như cũ.
Tào Tân Lỗi dẫn Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải lên lầu, tòa biệt thự khá cũ, bà người cùng nhau bước lên cầu thang, những bậc thang bằng gỗ vang lên những tiếng kêu quỷ dị.
Tào Tân Lỗi nói: “Tòa biệt thự này nhìn qua có lẽ là đã khá cũ, nhưng mà thiết bị bên trong lại rất đầy đủ, các phòng ở cũng được thu dọn khá sạch sẽ. Vì người tổ chức không chia phòng cho chúng ta, nên mọi người cứ tự nhiên chọn phòng theo thứ tự trước sau, vì hai người đến muộn, giờ chúng tôi cũng chỉ còn lại ba căn phòng.”
Đến tầng 2, Cố Thất Hải để ý cửa của các phòng được sơn bằng các màu khác nhau, nhìn qua có thể thấy tổng cộng có 12 màu, lần lượt là: đỏ, cam, vàng, xanh biếc, lam, chàm, tím, đen, trắng, xám, vàng kim (1), nâu.
(1) Màu vàng lấp lánh của vàng bạc châu báu ý
Tào Tân Lỗi chú ý đến ánh mắt Cố Thất Hải, cười nói: “Cô cũng cảm thấy quái lạ sao, nhưng mà đây cũng chính là một điểm rất đặc sắc. Tầng hai tổng cộng có 12 căn phòng, toàn bộ đều gọi theo màu sắc của cửa phòng, ngay cả chìa khóa cũng có 12 màu. Bây giờ chỉ còn lại ba phòng là, phòng đen, phòng trắng và phòng xám, hai người chọn đi.”
Cố Thất Hải nhìn qua ba căn phòng một lượt, đồ đạc rất đơn sơ, trong không khí dường như còn có chút mùi bụi, bảo sao mọi người lại không có ai chọn những phòng này, nhưng mà hai người họ đến muộn hơn so với những người khác là sự thật, vì thế Cố Thất Hải chọn phòng trắng ở cuối hành lang, còn Mã Tu Hòa thì chọn phòng đen.
Cố Thất Hải chào tạm biệt Tào Tân Lỗi nhiệt tình, một mình đứng ở trong phòng trắng không tránh khỏi có chút bối rối. Cô làm theo lời dặn của Mã Tu Hòa lúc trước, kiểm tra các vật dụng trong phòng, xác nhận các cửa sổ đều có thể khóa lại, cô thoáng yên lòng, nhưng không qua bao lâu, tâm trạng cô lại bắt đầu treo ngược lên.
Mặc dù công việc của cô không phải là thám tử, nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt, cô không hiểu sao lại cảm thấy trong tòa biệt thự này đang che giấu một âm mưu phạm tội to lớn. Cô thật sự hi vọng mình chỉ là quá đa nghi mà thôi.
____
Bảy giờ tối, Cố Thất Hải bắt đầu cảm thấy đói bụng, cô đi ra khỏi phòng trắng, xuống phòng ăn ở lầu một, tính cả cô và Mã Tu Hoà ở đây có tám nam, ba nữ, tổng cộng mười một người đại khái chính là tất cả những người dự thi.
Ở giữa nhà ăn là một chiếc bàn gỗ dài, hai bên trái phải có kê sáu chiếc ghế dựa, mọi người đều tự giác ngồi xuống, Cố Thất Hải không muốn ngồi cách xa Mã Tu Hòa, nhưng vì phải giữ khoảng cách với anh, cô không thể ngồi cạnh anh được, vì thế cô đành ngối xuống vị trí đối diện anh.
Mã Tu Hòa nhìn thoáng cô một cái, rất nhanh liền điềm nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng chính ánh mắt ngắn ngủi ấy lại truyền cho Cố Thất Hải một nguồn năng lượng dồi dào.
Tào Tân Lỗi ngồi ở vị trí thứ nhất mở miệng nói: “Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ…”
Một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu ngắt lời: “Thật sự là đã đến đông đủ rồi sao?”
Mọi người nghe vậy, liền không hẹn mà cùng nhìn về vị trí trống duy nhất còn lại. Bên trong tòa biệt thự này có 12 căn phòng, nhà ăn cũng thiết kế 12 chỗ ngồi, nhưng những người ngồi đây lúc này lại chỉ có 11.
Trước đó không lâu cô gái vì bạn trai mà ghen tị với Cố Thất Hải, Dương An Linh nói: “Hay đây là chỗ ngồi của người tổ chức? Hay là còn có thí sinh nào đó có việc mà không thể tới dự.”
Tào Tân Lỗi gật đầu: “Vấn đề này trước hết chúng ta hãy gác sang 1 bên đi, dù thế nào, năm ngày bốn đêm tới, tất cả chúng ta vẫn phải sinh hoạt cùng nhau, mặc dù chúng ta đều là đối thủ của nhau, nhưng đều phải ở chung cho thật tốt. Ờm, để tiện cho mọi người nhận biết nhau, chúng ta làm một màn giới thiệu đơn giản đi. Tôi là Tào Tân Lỗi, ở phòng màu chàm, là một luật sư, tôi nghĩ ở đây tôi chính là người lớn tuổi nhất, cho nên nếu mọi người gặp vấn đề gì thì đều có thể nói cho tôi biết, nếu có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp.
Cô gái tóc quăn màu nâu cười khẩy: “Cũng chính là chắp hai tay dâng tiền thưởng lên sao?”
Tào Tân Lỗi cười mà không nói, nâng tay lên, ý bảo mọi người tiếp tục tự giới thiệu.
Dương An Linh nói: “Xin chào mọi người, tên tôi là Dương An Linh, ở trong phòng màu lục, năm nay 19 tuổi, ngồi cạnh tôi là bạn trai tôi Từ Lập, anh ấy ở phòng màu cam. Cả hai chúng tôi đều là sinh viên đại học X.” So với cô bạn gái kiêu ngạo, ương ngạnh, Từ Lập chỉ cười cười với mọi người, Dương An Linh lại nói tiếp, “Tôi cũng xin phép nói thẳng, khó khăn lắm tôi và bạn trai đều được chọn vào tham gia thi đấu, mục tiêu của chúng tôi chính là số tiền thưởng cho người chiến thắng! Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để đạt được nó.”
Tiếp theo là một người đàn ông da ngăm đen, khoảng ba mươi tuổi tự giới thiệu, tính cách cũng có vẻ thật thà, chất phác: “Chào mọi người, tôi là Tương Nhân Quân, ở phòng màu xanh dương.” Cố Thất Hải vừa nghe vừa để ý đến bàn tay của Tương Nhân Quân, tay anh ta có vẻ thô ráp hơn người bình thường rất nhiều, theo những lời Mã Tu Hòa từng nói với cô, cô phán đoán công việc của anh ta đại khái là công nhân lao động ngoài trời.
Mà ngồi bên cạnh Tương Nhân Quân chính là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc một chiếc áo phông màu đen, vẻ mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi: “Nguyễn Thiệu Đông, phòng đỏ.” Anh ta chỉ giới thiệu ngắn gọn 5 từ, không có phần sau.
Vài giây yên lặng, đột nhiên người đàn ông gầy yếu ngồi cạnh Cố Thất Hải lên tiếng: “Tôi là Tần Châu, là biên tập viên của một nhà xuất bản, ở phòng vàng kim.” Anh ta nhìn quanh mọi người một vòng, chậm rãi nở nụ cười. “So với tiền thưởng, thật ra tôi muốn kiếm được đề tài sáng tác trong cuộc thi này hơn.”
Tiếp theo là cô gái tóc xoăn, cô cúi đều nhìn những móng tay sặc sỡ của mình, lười biếng nói: “Khúc Thi Thi, nhân viên văn phòng, ở phòng màu vàng.”
“Tôi là Lôi Xương, ở phòng tím, hiện nay đang kinh doanh một cửa hàng tạp hóa, ngày thường rảnh rỗi nên hay đọc truyện trinh thám, năm ngày tới mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” Trên người Lôi Xương có điểm đặc thù không lẫn đi đâu được đó chính là chiếc bụng lớn mập mạp của ông ta. Cũng vì thế mà cả người ông ta toát ra vẻ bình dị gần gũi, hiền lành.
Những người chưa tự giới thiệu cũng chỉ còn Mã Tu Hòa, Cố Thất Hải và một người đàn ông mặt vuông, thân hình rắn chắc.
Mã Tu Hòa chậm rãi nói: “Tôi là Mã Tu Hòa, ở phòng đen, đến từ thành phố Hương, nghề nghiệp….” Anh dừng lại một chút, nở một nụ cười thích thú, “Tạm thời đang thất nghiệp.”
Trừ Cố Thất Hải ra, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, ai cũng không ngờ người đàn ông đẹp trai, khí chất hơn người này lại là một kẻ thất nghiệp.
Cố Thất Hải nén cười, sau đó nói: “Tôi là Cố Thất Hải, là giáo viên ở một phòng vẽ tranh giành cho thiếu nhi, ở phòng trắng.”
Khúc Thi Thi đưa mắt nhìn Mã Tu Hòa, rồi lại nhìn Cố Thất Hải, sau đó từ từ hỏi: “Hai người…. quen nhau đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...