Hồng Tuyến Ký

Sướng Dương cùng Tiếu Quân đều thực buồn bực.

Lúc bọn hắn biết tình địch đã đến chỗ Phượng Tê tìm kiếm trợ giúp vẫn rất bình tĩnh. Dù sao ngay cả chuyện này mà còn phân tích không ra thì phái Tiêu Dao cùng Ma giáo cũng nên bi ai một chút rồi (một người chưởng môn một người phó giáo chủ).

Nhưng đợi đến lúc biết Phục Hác cũng đi tìm Phượng Tê thì bọn hắn không thể bình tĩnh được nữa.

“Hai người các ngươi thực ăn ý.” Phượng Tê nhìn hai nam tử chân trước chân sau bước vào phòng tìm mình: “Các ngươi không ghép thành một đôi thật là quá đáng tiếc.”

“Không có khả năng!” x2.

“Cùng giới tính, cùng môn phái, đều vĩ đại, lại yêu cùng một người.” Phượng Tê cảm thấy mấy lời thần côn này nàng đúng là càng nói càng thành thạo: “Thế giới này không có ngẫu nhiên, nếu có, chỉ có tất nhiên.” [Sớm đã muốn nói những lời này ~~~]

“…” Không thể câu thông với nữ nhân này được.

“Hoàng hậu nương nương, ngươi hẳn là hiểu mục đích chúng ta đến tìm ngươi.” Sướng Dương nói thẳng.

“Hác hắn vì sao lại đến tìm ngươi? Hắn nói cái gì?” Để phòng ngừa người nào đó lại nói sang chuyện khác, Tiếu Quân thuyết minh bổ sung.

Nhưng bọn hắn nói xong, Phượng Tê còn chưa mở miệng, Ma Quân đứng bên cạnh xem cuộc vui đã nhịn không được: “Tiếu Quân, như vậy không giống ngươi!” Phó giáo chủ của hắn phải là con người lợi hại nham hiểm giả dối, thoạt nhìn tà khí bức người, kì thực cũng đê tiện vô sỉ hệt như diện mạo, trong lúc nói cười có thể âm chết một đống người, chứ không phải là tiểu tử ngốc vọng động hiện tại.

Đối mặt với lời khiển trách của cấp trên kiêm hảo hữu, Tiếu Quân không thèm quan tâm cười: “Người đang yêu đương đều là kẻ ngốc, giáo chủ. Thủ đoạn nham hiểm của ta sao có thể dùng trên người hắn?” Sau đó ý vị thâm trường nhìn Sướng Dương. Với tên này thì thật ra có thể xuống tay, nhưng trình độ của hắn cũng không kém, muốn âm hơi khó khăn, hơn nữa đây còn là địa bàn của hắn…

“Nói như vậy, Ma giáo chúng ta sẽ mất đi phó giáo chủ?” Trước không nói trạng thái của hắn, chỉ riêng bộ dạng phu xướng phụ tùy này…Đông Ma Quân không vui nheo mắt lại.

“Nga? Nói vậy là Hác lựa chọn ta?” Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của người trước mắt, Tiếu Quân hoan hỉ hưng phấn, còn Sướng Dương thì mặt đã có thể sánh với Đông Ma Quân vừa mất đi một thuộc hạ ưu tú đối diện.

[Thôi, một phó giáo chủ như vậy, ta cũng không dám muốn.] Đông Ma Quân hiện tại rất có cảm giác mười mấy năm qua Ma giáo có thể thuận lợi báo thù cùng phát triển hoàn toàn là do tổ tiên tích đức hiển linh.

“Chuẩn bị ‘xào’ luôn hắn?” Phượng Tê đẩy đẩy Đông Ma Quân.

“Ma giáo chúng ta môn nhỏ phái nhỏ, nuôi không nổi một kẻ si cuồng vì yêu liều lĩnh bất chấp tất cả như hắn, nếu ngày nào đó hắn để giành được một nụ cười của mỹ nhân mà bán luôn chúng ta thì đúng là hay ho.” Tuy không biết ‘xào’ có hàm ý gì, nhưng với tình huống trước mắt ai cũng sẽ không có phán đoán thứ hai.

“Ha ha ha ~ Không có việc gì không có việc gì, Ma giáo nhân tài đông đúc.” Tiếu Quân bị hảo hữu nhìn đến phát ngượng giảng hòa: “Vẫn là trước nói về Hác đi…”

Rốt cuộc đã đến chính đề, Sướng Dương cũng dựng thẳng hai tai lên.

“Còn không phải do các ngươi quá gấp gáp sao?” Phượng Tê không thú vị vung khăn, một thẳng nam đồng thời bị hai nam nhân tỏ tình, đương nhiên sẽ bàng hoàng.


“Ngươi đã nói thế nào?” Sự do dự của Hác bọn họ biết, hiện tại mấu chốt chính là Phượng Tê đã khuyên như thế nào.

“Ngươi càng thiên hướng ai?” So với vấn đề công thụ của mấy đôi trước, đến chuyện của bọn hắn thì càng dính nhiều đến khả năng cuối cùng giai nhân sẽ thuộc sở hữu của ai.

Phượng Tê chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó nhào vào lòng Tiểu Ny: “Đáng ghét a ~ Các ngươi hỏi rõ ràng như vậy làm gì?” Hại nàng cứ có cảm giác hư vinh rằng mình rất quan trọng.

Đông Ma Quân thú vị nhìn Phượng Tê đang trong trạng thái hưng phấn: “Còn không phải ngươi thanh danh lan xa sao?”

“Ta đây liền không nói lời vô nghĩa nữa.” Phượng Tê lập tức vung ra hai bản đông cung đồ 3p được vẽ tỉ mỉ công phu.

“Ở đâu ra?” Tiếu Quân huýt sáo một tiếng, không thể tưởng được a ~

“Trình Tiền làm ra.” Phượng Tê dù gì cũng là nữ nhân, những lúc như thế này vẫn phải biết rụt rè.

“Nga? Ngươi muốn leo tường?” Tiếu Quân đầy mặt không tin, trải ra một bức tư thế ba người dây dưa.

“Ta chỉ chuyển giao, là Ma Quân cho.” Lại chuyền bóng.

“Đây là trọng điểm sao?” Đông Ma Quân bất đắc dĩ rẽ sang chuyện khác, tuy rằng nói như vậy sẽ cho người ta ảo giác rằng mình cam chịu, nhưng không có biện pháp, còn lại đều là nữ tính, hắn còn chưa mất phẩm chất đến nước đó. Đương nhiên, hành động thân sĩ của hắn cũng làm cho ba nữ nhân đều dùng mắt sao nhìn lên.

“Cảnh sắc thực sự đặc biệt.” Đầu, ngươi vẽ tốt như vậy a ~

“Ngươi xem đúng là cẩn thận.” Không nghĩ đến ngươi cũng hào phóng ngoài ý muốn.

“Ngươi hy vọng ba người chúng ta cùng một chỗ?” Sướng Dương đánh gãy hồi trào phúng của cặp cấp trên cấp dưới, trực tiếp chĩa đầu mâu nhằm về Phượng Tê.

“Tim của hắn có bao nhiêu mềm mại, các ngươi hiểu hơn ta.” Phượng Tê dựng thẳng ngón tay tỏ vẻ khẳng định chính là như vậy, cái gọi là thuộc tính thánh mẫu nghĩa là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, phổ độ chúng sinh: “Địa vị của các ngươi trong lòng hắn cũng là không thể thay thế, các ngươi cho rằng hắn sẽ nỡ thương tổn các ngươi?”

Phượng Tê tựa hồ thực sự vừa lòng với sự im lặng của hai người.

“Các ngươi luôn miệng nói nguyện ý chờ, nguyện ý nhượng bộ, nhưng chúng ta đều không phải Phục Hác, tình yêu vĩnh viễn là ích kỷ nhất, mà tình yêu đã được thời gian nghiệm chứng càng là vững chắc nhất, các ngươi…ai nguyện ý buông tay?”

“Không nguyện ý, người có thể cho hắn hạnh phúc là ta!” Các ngươi thật sự không có một chân? Đây cũng quá ăn ý đi.

“Có thế chứ, các ngươi đều không muốn buông tha, cũng không muốn nhìn hắn buồn rầu. Chờ? Các ngươi đã chờ mười mấy năm, chẳng lẽ nào còn muốn tiếp tục chờ đợi mê đề khó giải này nữa sao?”

Hai người đã bắt đầu dao động…


“Các ngươi có thể chấp nhận sau vô tận chờ đợi, người hắn lựa chọn vẫn không phải là mình?”

Lời này có hiệu quả vương bài, sắc mặt của hai người giống như tắc kè hoa đổi tới đổi lui, sau đó hung tợn trừng đối phương, giữa đôi bên toát ra một loại hơi thở…thỏa hiệp.

“Nhiều năm làm tình địch, các ngươi hẳn là thực sự hiểu biết sở trường của đối phương, có một người như vậy làm bạn bên cạnh hắn những lúc ngươi vắng mặt cũng là chuyện tốt…Hơn nữa bỏ đi bộ phận tình địch, các ngươi hẳn là không ghét lẫn nhau mới đúng.”

“Lúc ta không ở bên cạnh Phục Hác, mặc cho hắn thừa cơ mà vào?”

“Bỏ đi bộ phận tình địch, ngươi còn có rất nhiều chỗ đáng để chán ghét.”

“Ba!” Phượng Tê đập bàn.”Đồng ý không? Là có hay là không!”

“…Hừ.” Tiếu Quân.

“Như vậy tính là đồng ý.” Máy phiên dịch hiệu giáo chủ Ma giáo.

“Chỉ cần…Hác đồng ý.” Sướng Dương vạn phần hy vọng sự tình có thể có chuyển cơ.

“Ha ha ha ~ Hắn đồng ý.” Phượng Tê ăn bớt một chữ, phải là ‘hắn sẽ đồng ý’ mới đúng.



“Chính là như vậy, quân y, thái độ của hai người bọn họ đúng như chúng ta đã thảo luận lúc trước, bọn họ nguyện ý ba người cùng một chỗ, dựa theo hứa hẹn của chúng ta, ngươi cũng phải đồng ý nga.”

“Thật sự không nghĩ đến…”

“Bọn họ chỉ là không nguyện ý chấp nhận khả năng có thể mất đi ngươi.”

“Ta sẽ thử thật sự yêu thương bọn hắn.”

“Không không không, lại sai rồi, không phải thử yêu, là ngươi hiện tại đã yêu bọn họ, ngươi chỉ cần làm chính ngươi là tốt rồi.” Tiểu thụ cứ việc ở yên một chỗ chờ tiểu công tới là được, không cần chủ động làm cái gì: “Có lẽ một nụ cười thật lòng sẽ chính là khẳng định lớn nhất về tình cảm của các ngươi.” Tốt nhất là lúc nhân diện đào hoa tôn sắc hồng đến một mạt cười thẹn thùng không thắng gió lạnh.



Ba người cuối cùng cũng hội hợp.


“Ba người các ngươi, nguyện ý thành thân sao? Từ nay về sau đồng cam cộng khổ, đầu bạc không rời, vô luận bần cùng hay phú quý, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, làm bạn cả đời?”

“Nguyện ý.” x2, tổ hợp tiểu công.

“…” Gật đầu, tổ hợp tiểu thụ.

“Ta cứ cảm thấy có chút đơn giản.” Trình Tiền.

“Ừ, tựa hồ thiếu cái gì đó.” Ảnh Vệ cũng khó được mở miệng một lần.

“Không có người khác phản đối, không có quốc tình quấy nhiễu, không có bên thứ ba chen chân, không có lo lắng loạn luân…đồng ý 3p là giải quyết xong vấn đề, quá tiện nghi bọn họ.” Tiểu Ny tổng kết.

“Như vậy a…” Phượng Tê trầm tư. Tổ ba vai chính biết nàng là ai bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Như vậy đi, rèn sắt phải thừa khi còn nóng, các ngươi thành thân luôn đi.”

“Thành thân?!”

“Đúng vậy a, bây giờ nghĩ lại, trừ bỏ Lâm Ích Hàn cùng Cảnh Tu, những cặp khác đều chưa tổ chức hôn lễ. Cặp Lâm Ích Hàn lần đó cũng chỉ chiếu tiêu chuẩn hôn lễ hoàng thất đi từng bước một cho đến xong xuôi, một chút cũng không chơi vui.”

Nghĩ đến đây, Phượng Tê hưng phấn đứng lên: “Quyết định như vậy đi. Thành thân. Ta làm chủ hôn!”

“Các vị, các vị, xin mau trở về, sau đó mang một phần lễ vật quay lại đây, chưởng môn đại hôn!” Tiểu Ny đang dẫn dắt đệ tử phái Tiêu Dao đuổi người, chờ mong nhận được thêm một phần lễ vật.

“Chủ ý này không sai, Ma giáo cũng làm một lần.” Đông Ma Quân nhìn Tiếu Quân: “Có thể thu thêm một phần tiền biếu.” Xem như là lợi dụng thu vào lần cuối từ phó giáo chủ.

“Bọn họ? Không có bao nhiêu người sẽ đến Ma giáo xem lễ đi…” Không phải Sướng Dương kỳ thị môn phái, nhưng là Ma giáo quang minh chính đại giơ cao ngọn cờ oai môn tà đạo, đại bộ phận nhân sĩ ‘chính nghĩa’ vẫn khinh thường kết giao.

“Ta mới không cần thành thân muộn hơn hắn!” Tiếu Quân cũng phản đối, hắn không muốn làm tiểu.

“Vào cửa trước chưa chắc đã là đại, Cảnh Diễn trước khi cưới ta cũng có thê thiếp a.” Làm hai lần tựa hồ thực sự thú vị.

“Vậy cũng không được, dựa vào cái gì hắn hiện tại đã có được Hác?”

[Các ngươi thật khó hầu hạ.]

“Ta cũng không muốn làm hai lần, thật là phiền phức.” Được rồi, thánh mẫu thụ vừa mở miệng, việc này cơ bản đã được quyết định.

“Chỉ có thể thôi vậy.” Tiếc nuối nhìn Đông Ma Quân: “Lần sau trong phái các ngươi mà có 3p thụ thì làm hai lần là được rồi.” Tiểu thụ được sủng, thiên định.

“Còn có…” Phục Hác có ý kiến : “Vì sao ta nhất định là thụ?” Hắn đã sớm muốn hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ta tốt xấu cũng là thuộc hạ của Lý tướng quân…”

“Hác, ngươi không cảm thấy hiện tại kéo quan hệ đã có chút chậm?” Tiếu Quân.


“Cho dù hoàng hậu giúp được ngươi một lần, sau này thì sao?” Sướng Dương.

“Còn có, nội công tâm pháp của ngươi tầng thứ mấy rồi?” x2.

[Sư phụ, ta thực xin lỗi ngươi.] Thần y võ công nhị lưu có thừa, nhất lưu không đủ: “Ta có thể hạ độc.”

“…” Một vị chưởng môn tài đại khí thô rút ra nhuyễn ngọc tị độc mà đời đời chưởng môn đều có.

“…” Một vị phó giáo chủ chuyên vào nhà cướp của rút ra một chiến lợi phẩm bị hắn giữ riêng, tị độc châu, tuy rằng kém hơn ngọc của Sướng Dương, nhưng cũng là trân phẩm.

“…” Phục Hác đang suy xét dược vật nào hiệu quả có thể vượt qua hai thứ này mà lại không thương tổn người yêu.

“Coi như thôi đi ~” Sau khi biết được bọn họ lấy ra là cái gì, Phượng Tê thực từ bi nhìn Phục Hác.



“Phái Tiêu Dao đúng là chuyện vui không ngừng a ~” Lửa đạn (kẻ khiêu khích) Giáp.

“Phái Tiêu Dao thật là thần kỳ, hôn lễ…đặc thù như vậy cũng có thể làm được.” Mã thí (kẻ nịnh bợ) Ất.

“Vì sao ta đây chừng này tuổi rồi mà còn phải tận lực với loại thế trận này.” Một mỹ phụ trung niên bất mãn lải nhải.

“Thu di, bình tĩnh bình tĩnh, người còn trẻ mà, hơn nữa đây không phải là bất đắc dĩ sao, người vẫn tốt hơn lão đầu bất lương tiền chưởng môn kia nhiều a ~”

Đông Diễm Quân an ủi Thu di đang đứng ngồi không yên, không có biện pháp, nhờ môn quy sở chế kỳ quái của phái Tiêu Dao, trong phái người bối phận cao ít đến đáng thương, đều là lứa mới trẻ tuổi. Thu di cùng trượng phu của nàng là cặp phu thê lâu năm ít ỏi còn lại, vừa lúc ngồi ghế cao đường, nàng lại cùng ba tân nhân có quan hệ họ hàng nuôi nấng, không phải nàng thì ai.

“Mấy hài tử kia từ nhỏ đã không để ta bớt lo, hiện tại tốt hơn rồi, thế nhưng…”

“Ai nha ~ Đã nói nhi tôn tự có phúc của nhi tôn.” Thu di phụ an ủi lão bà: “Các ngươi cũng nhanh lên, nếu mấy lão ngoan cố kia nhận được tin tức trở về kịp thì sẽ là một hồi đại náo.” Không môn phái nào không có mấy lão đầu gian ngoan mất linh.

“Không có việc gì, chúng ta đánh thắng được bọn hắn.” x2 tiểu công võ công siêu phàm.

“Diễm Quân, Tử Mị, còn hôn sự của hai người các ngươi…Này này, đừng chạy a, khi dễ ta khinh công không bằng các ngươi a.” Không phải khinh công không tốt, mà là hiện tại trên người nàng trang phục trang sức nhiều lắm, chạy không nổi.

“Thu di, mặc kệ bọn họ đi.” Phượng Tê cười hì hì xuất trướng, trong tay là một cuộn giấy to: “Hôn sự của hai người bọn họ cứ để ta lo, Diễm Quân ta không dám nói, chuyện của Ma Vương ta nhất định có thể thu phục, ta chính là quen biết không ít người (nam nhân) tốt.”

“Ha ha, vậy làm phiền hoàng hậu nương nương.” Thân phận hoàng hậu này tựa hồ người người đều biết cả rồi?

“Khụ…Hoàng hậu, trong tay ngươi là cái gì?” Tiếu Quân may mắn mình thành thân sớm, không nằm trong danh sách tuyển chọn của Phượng Tê, hảo tâm thay hảo hữu kiêm cấp trên cũ nói sang chuyện khác.

“Một trăm lẻ tám chiêu ác chỉnh tân nhân trong hôn lễ. Không sai đi? Ta chính là thật vất vả mới gom đủ số Thiên Cương Địa Sát (36 sao Thiên Cương, 72 sao Địa Sát cộng lại là 108).” Tay rung lên, quyển trục thật dài từ chỗ Phượng Tê lăn đến bên chân Tiếu Quân, mặt trên lộ ra chi chi chít chít những hàng chữ cực nhỏ.

“Tân hôn hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui