Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì…” (trả người minh châu hai hàng lệ rơi, hận không gặp mặt lúc còn chưa gả chồng)
“Nương nương, câu thơ này đúng là hay, nhưng nói thế nào cũng không dùng vào hiện tại đi.” Đông Diễm Quân hắc tuyến.
“Bọn họ sao có thể đều thành thân cả rồi chứ!”
“Phồn Đạt đứng hàng thứ mười ba mà cũng đã thành thân, đừng nói người đứng hàng thứ ba với thứ bốn.”
“Thế nhưng bọn hắn lúc trước còn thích Phồn Đạt cơ mà? Bất trung! May mắn Phồn Đạt gả cho là ca ta.”
“Nương nương, đừng tức giận, lực ràng buộc về hôn nhân ở Khiết Đan là rất thấp.”
Tiểu Ny đã nghe Phồn Đạt giới thiệu, Khiết Đan dân phong thoải mái, quả thực là quá mức thoải mái…Hơn nữa bởi vì từng có mấy thế hệ nữ vương đương quyền, bọn họ bên kia cũng không thiếu hôn nhân một nữ nhiều nam, càng đừng nói cái gì mà đệ cưới tẩu, thúc cưới chất linh tinh đủ thứ.
“Chúng ta lại ở thêm ít lâu đi…” Phượng Tê không cam lòng nhìn ngắm những lều trại xinh đẹp cộng thêm đủ sắc mỹ nam Khiết Đan.
“Nhưng mà…Nhưng mà…” Mỹ nhân quân y nhăn nhó, hắn muốn đi xem sư huynh, đại hội sư môn sắp bị muộn rồi, sư huynh hắn sẽ làm chưởng môn a ~
“Được rồi…” Phượng Tê cũng biết tầm quan trọng của việc giữ chữ tín, hơn nữa ai mà chống đỡ được thỉnh cầu sầu bi trong suốt của quân y mỹ nhân a a ~ hừ hừ ~ Chỉ có thể tự an ủi rằng đối với mình, lực hấp dẫn của mỹ nam giang hồ đầy mới lạ lớn hơn những vương tử phiên bang đã gặp qua này.
…
“Cuối cùng cũng đi!” Lão Tứ nhẹ nhàng thở ra.
“Không đơn giản như vậy.” Lão Tam nhíu mày, thẳng thắn tiêu sái như vậy, hắn cứ cảm thấy có lẽ còn có nội tình.
“Ta thậm chí còn đến chỗ lão Bát mượn mấy nữ nhân!” Bọn họ đích xác có thê có thiếp, nhưng ở Khiết Đan ràng buộc hôn nhân thật sự là quá lỏng, cho dù bọn họ là vương tử, cũng không thể ngăn cản nữ nhân của mình bỏ đi. Ở Khiết Đan, nếu nữ nhân không thích đi theo ngươi, đó chính là biểu hiện của nam nhân vô dụng.
Cho nên sau khi hai huynh đệ nghe Phồn Đạt truyền đến tin vị hoàng hậu kia tới, không nói hai lời lập tức ném chuyện tranh đấu ngôi vị hoàng đế sang một bên, nơi nơi kéo nữ nhân đến hỗ trợ. Chất lượng không đủ chúng ta dùng số lượng bù vào, tranh thủ trước khi Phượng Tê đi bên cạnh có thể còn lại vài nữ nhân trung trinh cương liệt chưa kịp làm phản. Bọn họ mới không cần lưu lạc đến nông nỗi bên người cuối cùng ngay cả một nữ nhân cũng nhìn không thấy, những ánh mắt dịu dàng như nước toàn bộ biến thành những đường nhìn cướp đoạt cùng xâm phạm thuộc về nam nhân đâu (các ngươi đều tự định vị mình là thụ sao?).
Kết quả, nữ nhân kia vừa đến, chưa được bao lâu đã bước đi, làm cho người ta có cảm giác một quyền đánh vào bông, sự tình vẫn có huyền cơ chưa xong còn chờ tiếp tục…
“Theo điều tra, hoàng hậu kia chỉ cần nhìn thấy nam nhân…nhìn thấy nam tử độc thân bộ dạng không trở ngại, sẽ…Phồn Đạt chính là như vậy.” Bởi vì ca ca hoàng hậu độc thân, cho nên tiểu đệ mới không đến lượt chúng ta.
“Đáng giận! Nhớ đến việc này là ta lại tức giận…”
“Tam ca, tứ ca!” Một thanh âm vui vẻ từ bên ngoài truyền vào, một đường không có thông báo chỉ biết địa vị của người đến là như thế nào.
“Phồn Đạt?” Hai vương tử vui vẻ nghênh đón đệ đệ, sau đó vẻ mặt như đang đại tiện nhìn đệ phu quang minh chính đại đi theo phía sau.
“Lý Mộ! Ngươi đến làm gì? Chưa xong đâu, hai nước chúng ta…”
“Tứ ca, mỗi lần đều là câu này ngươi có mệt hay không a ~”
“Lý Mộ, nơi này không chào đón ngươi. Phồn Đạt, lần sau trở về đừng mang theo người.”
“Phồn, lần sau đừng đến đây nữa.”
Trên có chính sách, dưới có đối sách, Lý Mộ không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, thản nhiên phán một câu với người yêu bên cạnh. Đổi lại là tiếng thở dài hiểu rõ bất đắc dĩ, cộng thêm một cái đảo mắt xem thường hờn dỗi của người yêu, cùng với trận lôi đình của hai vị thông gia phía đối diện.
“Ngươi dám!”
“Phượng Tê đi rồi?” Lý Mộ mới không thèm để ý hai người này, hắn là đến thay các thủ hạ của mình, nhất là Đô Văn Ca hai ngày nay chỉ cần đi ngủ là trên giường sẽ luôn có thêm một nam nhân, hoặc là tự mình nhảy lên giường nam nhân khác. Nếu hắn hỏng mất, người phiền não sẽ chính là Lý Mộ, rất nhiều chuyện cần đến đầu óc sẽ không có người làm.
“Đi rồi…” Tam vương tử thực sự muốn hỏi hắn, muội muội ngươi rốt cuộc có âm mưu gì vậy?
“Vậy là tốt rồi.” Lý Mộ mới mặc kệ biểu tình rối rắm của đối phương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Phồn Đạt, ý bảo đến lượt hắn.
“Tam ca, tứ ca, ta không muốn các ngươi lại đấu nữa.”
“Phồn Đạt, chúng ta đã nói rất nhiều lần, một núi khó chứa hai hổ, chúng ta đã đáp ứng ngươi rồi không phải sao? Vô luận cuối cùng ai đoạt được vương vị, cam đoan cả hai đều sẽ còn ở trước mặt ngươi.”
Chính là cam đoan này làm cho bọn hắn bó tay bó chân, nào có tranh vương vị không chết người? Nhưng là bọn hắn thật sự không có biện pháp nói không với Phồn Đạt.
“Một núi khó chứa hai hổ, trừ phi một đực một cái.” Phồn Đạt, lớp văn hóa có tiến bộ.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lão Tứ đột nhiên nhảy đến một chỗ cách Phồn Đạt rất xa.
“…” Lão Tam cũng cảnh giác nhìn đệ đệ mà mình luôn sủng ái (vô luận là loại ái nào).
“Mộ…Vì sao phản ứng của tam ca tứ ca không giống như trong tưởng tượng?”
“Thần hồn nát thần tính.” Phượng Tê chân trước vừa mới đi, bọn họ còn chưa kịp tỉnh lại nhanh như vậy. Lý Mộ đồng cảm sâu sắc, vạn phần đồng tình nhìn hai đại cữu tử, trên gương mặt quanh năm tê liệt hiện lên một chút thần thái sung sướng, làm cho hai huynh đệ giỏi sát ngôn quan sắc càng thêm cảnh giác.
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ…” Chọc chọc hai đầu ngón tay, lời kịch của hắn phải làm sao bây giờ?
“Tiếp tục.” Dù sao cũng không liên quan đến hắn.
“Nga ~” Phồn Đạt thanh thanh cổ họng, sau đó dùng biểu tình nghiêm túc nhất nhìn các ca ca của mình: “Tam ca, tứ ca, các ngươi thành một đôi đi…”
“…” Lão Tam đảo mắt xem thường, ta biết ngay mà.
“Lão Tam, Phồn Đạt đây là có ý gì?” Lừa mình dối người.
“Ta sẽ cố gắng đến lúc các ngươi hiểu được.”
“Phồn Đạt…Ngươi…”
“Bước đầu tiên, riêng tư. Người đâu a, nhốt Tam vương tử Tứ vương tử vào một phòng chỉ có hai người bọn họ.”
“Chuyện này…Cần cởi y phục không?” Nói câu này chính là chàng truyền lệnh đã từng đóng vai quần chúng lúc trước.
“Không viết…” Phồn Đạt lại nhìn về bản ghi chép trong tay: “Mộ, ngươi nói xem?”
“Lý Mộ, dẫn người đi đi.” Tam vương tử vô lực phất tay, lão Tứ cũng sắc mặt xanh mét không phản bác ý kiến của hắn: “Phồn Đạt, lần sau trở về thăm tứ ca thì mục đích đơn thuần một chút, tứ tẩu của người đối với ngươi vẫn tốt lắm.”
“Tứ ca, ngươi nói rất đúng…Tứ tẩu nào?” Phồn Đạt thấy ca ca đuổi người, bất mãn: “Ta là vì tốt cho các ngươi, các ngươi ở cùng một chỗ, cãi nhau cũng là xúc tiến tình cảm, đánh nhau cũng chỉ đánh trên giường, ngôi vị hoàng đế cũng không cần tranh nữa, vẫn là tam ca tứ ca của Phồn Đạt như ngày xưa.”
“Phồn Đạt…” Lão Tam ôn hòa đến gần Phồn Đạt, vẽ lên tươi cười mê người nhất: “Để chúng ta suy nghĩ một chút được không?”
“Được ~ Vậy các ca ca cứ chậm rãi suy nghĩ đi.” Phồn Đạt lập tức thẳng thắn kéo Lý Mộ trở về, đến cửa còn không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Đừng quên ngủ cùng nhau nga, có thể đi từng bước một trước ngủ chung một gian phòng, bồi dưỡng bồi dưỡng…”
…
“Ngươi muốn làm cái gì!” Lão Tứ chờ Phồn Đạt vừa đi liền rút loan đao vung vung trước mặt lão Tam, rất có tư thế ngươi dám tiến về phía trước một bước, lão tử lập tức chọc ngươi một vạn đao.
“Chỉ bằng ngươi…” Khinh bỉ phân hình lão Tứ từ đầu đến chân: “Yên tâm, nơi khác ta không dám cam đoan, ở Khiết Đan, không có người nào an toàn hơn ngươi đâu.”
“Ngươi mới càng thảm hại! Cho dù Phồn Đạt tiếp tục làm ầm ĩ, ta thà để mắt đến một con heo đực cũng sẽ không coi trọng ngươi!”
“Với cái ánh mắt chỉ biết coi trọng heo đực của ngươi kia…”
“Ta không để yên cho ngươi!”
…
Bên kia, trên xe ngựa.
“Nương nương, người thật sự bảo Phồn Đạt vương tử làm như vậy?”
“Lần này không liên quan đến ta, là Phồn Đạt tự mình xung phong nhận việc.”
Tâm tư của nàng hiện đều đặt hết lên người mỹ nhân quân y mới tới: “Phục đại ca ~ Đừng mặt ủ mày chau như vậy thôi. Nói hai câu nghe thử.”
“Bẩm nương nương, hạ quan vẫn cho rằng nam tử mến nhau là trái với luân thường, nghịch chuyển âm dương…” Mỹ nhân quân y đang xem sách thuốc nghiêm trang ngẩng đầu trả lời.
“Ngừng ngừng ngừng.” Phượng Tê lập tức ra dấu, mời mỹ nhân quân y cứ tiếp tục đọc sách. Sau đó quay lại thảo luận với Tiểu Ny bọn họ: “Ta vẫn không rõ, hắn sao mà phản đối cũng có thể kéo đến y thuật như vậy?”
Phượng Tê cũng không ngoài ý muốn Phục Hác sau khi tiếp nhận bước đầu giáo dục đam mỹ sẽ phản đối, dù sao đây cũng là hiện tượng bình thường, một đống người ở kinh đô chấp nhận quá nhanh mới là khác thường.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ lúc còn ở kinh đô, quyền lực của nàng quá lớn, vây cánh quá nhiều, người khác không dám tỏ thái độ rõ ràng.
Làm cho Phượng Tê đau đầu chính là, Phục Hác ba câu không rời y học, mà y học cổ đại là cái gì? Thể văn ngôn a!
Lúc trước đám đồ cổ trên triều đình tất cả đều là Lý Diệp làm trò, hiện tại Phượng Tê xem như lần đầu tiên trực diện khiêu chiến với cổ văn.
Nếu Phục Hác bộ dạng giống như đám đồ cổ nhiều nếp nhăn kia, Phượng Tê sẽ không ngại rất không kính lão mời luôn người ta ra ngoài, còn bảo hắn từ bên ngoài đóng cửa lại. Nhưng là…Nhưng là…
Nhìn mỹ nhân quân y mà xem, da thịt trắng nõn, khung xương hoàn mỹ, tóc dài như mực như lụa tùy ý buộc sơ thoáng rời rạc dừng ở trên vai, ngũ quan tú dật như tắm gió xuân chỉ nhìn cũng khiến cho người ta tinh thần chấn động, nhất là đôi môi anh đào mê người lúc lẳng lặng đọc sách thì không tự chủ được khẽ mở mở khép khép kia…
“Họa thủy, thậm chí có người còn họa thủy hơn cả cha ta!”
Nếu như nói Lý Diệp là một mỹ nam tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn, là một nhân vật theo cổ đại mà nói là dung mạo sánh với Phan An, còn theo hiện đại mà nói chính là đẹp trai đến cực kỳ bi thảm, vậy thì Phục Hác chính là Lâm Thanh Hà mặc nữ trang là nữ nhân xinh đẹp nhất, khoác nam trang lại là nam nhân đẹp trai nhất. Mang theo dung mạo của thụ, lại có dáng người chuẩn mực của công, vừa có khí chất thánh mẫu thụ, lại có khả năng làm ôn nhu mỹ hình công. Khác không nói, riêng chuyện hắn vì tránh né quấy rầy mà trốn vào quân doanh đã đủ để thuyết minh hết thảy.
“Thật sự là không nỡ buông tha, cho dù đầu óc hắn xơ cứng thành đá tảng rồi, ta cũng phải kéo hắn trở về chính đạo.”
[Đây mà xem như chính đạo? Được rồi, xem như đi…]
“Hơn nữa, cho đến bây giờ, hắn chính là người tốt thiện lương hồn nhiên chính tông duy nhất mà ta từng gặp a ~”
Lâm Ích Hàn? Phúc hắc. Cảnh Tu? Người ta tốt xấu cũng là vương tử, có thể là đèn cạn dầu sao?
Lý Mộ? Chỉ bằng hắn là nhi tử của Lý Diệp là biết hắn không phải hàng thường, ngay cả Phồn Đạt nổi hứng đùa dai lên cũng rất có một bộ.
Trình Tiền Ảnh Vệ càng không cần nói, hai người kia lúc mới đầu chính là đấu trí đấu dũng liên hợp chống cự lại hiệp hội nữ tính tác hợp ghép đôi đam mỹ của Phượng Tê.
Hiện tại rốt cuộc có một người, xinh đẹp, ôn nhu, khờ dại, thuần khiết, thánh mẫu. Làm sao có thể buông tha…
“Không có chuyện gì, nhuộm một tờ giấy trắng cũng rất có cảm giác thành tựu. Thật không biết, sau khi chấm dứt nét vẽ cuối cùng, khối thân thể trắng nõn này sẽ bày biện ra dạng nhan sắc gì…”
“…”
“Nương nương, ngươi thật sự là nên nói chuyện cẩn thận.”
“Đúng rồi, Phục Hác, sư huynh của ngươi…được rồi, ta muốn hỏi chính là, ngươi rốt cuộc là môn phái nào?” Bọn họ đã lên đường Phượng Tê mới nhớ ra, môn phái của người ta còn chưa hỏi đâu.
“Phái Tiêu Dao.”
Nga ~ Phái Tiêu Dao, thật là dễ nghe. Phượng Tê không để bụng, Hoa Sơn Tung Sơn đều đã có, phái Tiêu Dao tính cái gì? Hơn nữa phái Tiêu Dao chính là môn phái được mọi người bình luận trong nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp là lợi hại nhất, tuyệt đỉnh bí tịch nhiều như mây chiều không nói, quan trọng hơn là, môn đồ trong đó đều là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa đều là lão bất tử võ công cao cường. Cho dù là trong tiểu thuyết võng du, rất nhiều bang phái, quân đoàn mà vai chính sáng lập cũng mượn dùng hai chữ Tiêu Dao này.
Vô luận là từ góc độ võ hiệp, võng du, hay tiên hiệp để xem xét, hai chữ này đều rất có phong độ vai chính, Phượng Tê thực vừa lòng.
Nàng là vừa lòng, thế nhưng có người thì bị dọa.
Đông Diễm Quân ngay tại chỗ bổ nhào lên người Phục Hác, kéo mạnh cổ áo hắn ra sức lay động: “Ngươi sao có thể là phái Tiêu Dao? Vì cái gì cố tình lại là phái Tiêu Dao! Ngươi một đại phu, ngươi tiêu dao cái đầu a! Đi Thần Y môn Dược Vương cốc không tốt sao!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...